Một hồi ức quan trọng
khác của Frorifel.
Sân vườn cung điện Eastinburg.
“Công chúa nhỏ, con đã chuẩn bị ma pháp tấn công mà ta giao
chưa?” Một người phụ nữ tươi
cười vỗ tay.
“Dạ… chưa, vì những thứ con nghĩ khá kỳ cục nên…” Frorifel vừa
đáp vừa dùng ngón trỏ xoắn xoắn lọn tóc, tránh ánh nhìn của cô ta.
“Đừng biện minh! Con lại lỡ tay phá hoại chứ gì? Ta biết con
quá mà! Haiz! Bởi vì con chưa thành thạo ma pháp chữa thương và muốn đổi không
khí, ta mới chiều ý con, vậy mà… Xem xem, ta đã chuẩn bị đám hình nhân và còn mời
vài pháp sư ra tập cùng nữa kìa! Haizzz! Ít ra cũng phải dò bài cũ, cách kích
hoạt ma pháp tấn công.” Cô ta chống hông, bực dọc nói.
“Dạ, suy nghĩ về cách thức nó hoạt động, tên gọi của chiêu
thức, cảm nhận và điều chỉnh lượng magia, xác định mục tiêu và rồi giải phóng magia.”
Frorifel trả lời một cách dõng dạc.
“Tốt, còn cứu vãn được.” Cô ta khoanh tay, thở phào.
“Vậy, hôm nay được nghỉ rồi chứ ạ?” Cô bé hào hứng hỏi.
“Không! Nhất quyết không! Lần này ta không chiều con nữa
đâu! Nói ta nghe, trong cuốn ‘Quy Luật Vận Hành Của Margiland’ của Elf Wizard,
điều luật con cảm thấy quan trọng nhất với mình là gì?” Người phụ nữ nghiêm khắc
hỏi bài.
“‘Godine tự ý làm hại
đến người khác vì mục đích xấu và để bản thân vấy bẩn, sẽ bị xử tội bởi chính nữ
thần đã ban phước cho họ.’ và ‘Không
được phép mở cổng ma thuật, để phần dòng chảy đen lấn át phần dòng chảy trắng
và hắc hóa bản thân. Hình phạt là chịu cực hình ở Kuolevain.’”
“Tốt lắm. Con thấy điểm chung của hai điều luật này là gì?”
“Là dành cho những người không dùng ‘pháp thuật’ – từ riêng
cho ma thuật của phù thủy, pháp sư, hiền nhân. Và người trực tiếp ban hình phạt
không phải là nữ thần Natura.”
“Đúng, nên tiếc là sẽ không có cơ hội đến Eden để diện kiến
nữ thần.”
“Cô đang lầm bầm gì vậy?”
“Không có chi! Con nhớ đừng để bản thân phạm phải. Sẽ rất
khó kiểm soát vì nó liên quan đến cảm xúc của con dành cho mọi người xung
quanh. Nhất là khi con đau lòng, phẫn nộ và muốn cứu ai đó bằng mọi giá.”
“Hừm… Frorifel không nghĩ bản thân tốt đến mức sẽ làm như thế.”
“Cứ chờ mà xem.”
-----------------------------------------------------------------------------------------------------
Trưa ngày 10 tháng 6, Frorifel, Light, Aster và Ishekarda vừa
trở về từ Agenus thì đã thấy một vị khách không mời quen thuộc.
“Cô Alaine!?”
“Hức… À! Chờ chút!”
<Phép Thức Tỉnh> Người phụ nữ tên Alaine lấy cây đũa
thần ra từ bộ ngực quá khổ của mình rồi ve vẫy trước mặt. Vài giây sau, cô ta tỉnh
táo trở lại.
Mái tóc màu hoa oải hương gợn sóng bồng bềnh dài đến ngang
hông, đôi mắt màu tím than sắc sảo và quyến rũ, phía dưới đuôi mắt phải là một nốt
ruồi duyên dáng, đôi môi cong, mọng đỏ gợi cảm. Cô ta mặc trang phục đen viền
tím, khoét ngực và váy xẻ hai bên đùi, quần tất quá đầu gối. Điểm gây chú ý với
mọi người nhất là cô ta đội chiếc mũ phù thủy với huy hiệu của Venefia – đảo quốc
phù thủy ở Lannessa.
“Xem ra con đã lớn thật nhỉ, Công chúa nhỏ? ~”
“Cô là người đã đặt tên cho con mà chẳng bao giờ gọi tên con
cả.” Frorifel thở dài, bước tới.
“Haha, ta thích gọi các hậu bối bằng những biệt danh khả ái ấy
mà.”
Alaine bước đến chỗ Frorifel. Cô ta khá cao so với Frorifel.
“Con có muốn đến nhà ta chơi một lát không?”
“Con còn việc chưa hoàn thành, nên để dịp khác đi ạ.”
“Chỉ nửa ngày thôi. Nên ta mượn cô bé một chút được chứ, Ishe?”
“Đừng hỏi ý kiến ta, mụ phù thủy già!” Ishekarda huơ huơ
tay.
“Vậy thì…!”
<Dịch Chuyển> Alaine khoác tay Frorifel rồi vẫy đũa
phép một cái, hai người họ biến mất.
“Công chúa!”
“Chị gái!”
“Này, người đẹp vừa nãy là ai vậy?” Nadera lặng lẽ tới hỏi.
“…” Ishekarda khó chịu bỏ đi.
“Bà ta là Alaine, người thành lập Đội pháp sư Hoàng gia của
Sunigtaina, được biết đến với cái danh ‘Phù thủy địa ngục’. Một phù thủy hiếm
hoi đến từ Venefia - cấm địa và ít khi giao du với người ngoài. Nhờ có bà ta mà
Gerhardt Bệ hạ có thể phục hồi lại Sunigtaina. Lúc bấy giờ, bà ta là người duy
nhất sở hữu vẻ đẹp sánh ngang với Hoàng hậu Roselia.”
“Hể? Nghe không giống cậu lắm, Simon?”
“Đó là những gì mà mọi người nói. Còn ấn tượng của tôi với
bà ta là một mụ già biến thái vô cùng đáng sợ. Bà ta thích thú tìm kiếm mọi kiến
thức trên đời mà không quan tâm cách làm tàn nhẫn đến mức nào. Bà ta dùng vẻ đẹp
của mình để sai khiến người khác, dùng họ làm vật thí nghiệm đến khi họ chết dần
chết mòn, bắt giết rất nhiều Godine và hủy diệt cả một vùng đất bằng một cái
búng tay. Nhưng một năm trước sự nổi dậy của Guinasern, bà ta bỏ đi mà chẳng
thèm trở lại.”
“Có vẻ ta không nên đụng đến bà ta.” Nadera hãi hùng nói.
“Quyết định sáng suốt đấy, Vương gia.”
-----------------------------------------------------------------------------------------------------
Trong lúc đó, Frorifel đã theo Alaine đến một kho tàng thư đồ sộ giữa vùng đất được bao trùm bởi tà khí hắc ám.
“Đừng sợ, Frorie! Em sẽ bảo vệ chị khỏi mụ ta!” Alden xuất hiện và che chắn cho Frorifel.
“Kh—”
“Gì mà nghiệm trọng thế? Ta có ăn thịt hai đứa đâu.” Alaine ôm mặt vẻ tổn thương rồi tươi cươi. “Rất vui được làm quen, tinh linh của Frorifel.”
Trước bàn tay chìa ra của cô ta, Alden “Hứ!” một tiếng rồi nhảy vào bên trong viên ngọc lục bảo trên cổ áo Frorifel.
“Ta biết tinh linh không thích phù thủy nhưng thái độ như vậy cũng quá đáng lắm đó.”
“Con thay Alden xin lỗi nhé.” Frorifel gượng cười.
“A, thôi không sao.” Alaine hào hứng chuyển sang tiết mục giới thiệu. “Đây là thư viện của Purson, trực thuộc Thánh chức! Toàn bộ số sách ở đây đều được sưu tập bởi chủ nhân của nơi này!”
“Whoa!”
“Phụ hoàng của con từng đến đây, nhờ đó ta mới biết được về
Akasha.”
“Phụ hoàng và Akasha?!”
Khi nhìn xung quanh, để ý thấy tấm bản đồ thế giới cổ và
tranh vẽ Eden ở phía trước, cô tiến tới để nhìn rõ hơn. Thấy vậy, Alaine cười và
giải thích:
“Đây là bản đồ từ Thời lịch sử thứ 3. Khi đó diễn ra rất lâu
cuộc chiến giữa Thánh chức Pháp thuật gồm: phù thủy, pháp sư, hiền nhân và
Vương quốc của những thánh chiến binh. Cuối cùng, phe chiến binh đã chiến thắng
với cột mốc là sự thành lập Đế chế Fenice…” Cô ta dịu mắt xuống và nói bằng giọng
buồn rầu.
“…”
“Nhìn này, đây là bức tranh vẽ Eden đúng nhất, nó rất khó
nhìn phải không?” Alaine lại chuyển thái độ vui vẻ, chỉ tay vào bức tranh bên cạnh.
“Vâng.”
“Vì nó là do chính mắt họa sĩ chứng kiến. Cũng là người đã
viết cuốn sách ‘Quy Luật Vận Hành Của Margiland’ - Tam thuật sĩ của Thánh chức
– Maudrice Folletto.”
“Tuyệt thật! Ra đó là thân phận của ngài Elf Wizard!”
Alaine chỉ tay vào cái cây lớn.
“Đây là Yggdrasil, cây của sự sống. Nó mọc lên tận trời cao
để kết nối, nhận lệnh từ Thiên giới và liên thông tới các ngoại giới. Nhánh cây
của nó giúp Natura cai quản Địa giới. Rễ cây giúp Natura cai quản Thế giới lòng
đất, nơi ngự trị của bóng đêm.”
Cô ta chỉ tay tiếp vào hình một cô gái với tóc xanh dài, hai
tay ôm bình nước, lơ lửng bên trong những nhánh cây của Yggdrasil.
“Cô gái này chính là Natura, hay còn gọi là ‘Ý chí của thế
giới’. Như mọi người đều biết, vị thần cai quản Margiland, đảm bảo mọi việc được
vận hành bình thường thông qua Luật, Nhiệm vụ và Yggdrasil. Trên tay cô ấy là bình
nước thời gian.”
“Chỉ nhìn tranh thôi mà con cũng cảm nhận được khí lực mạnh
mẽ của nữ thần!”
“Đó là điều mọi người ít biết đến và… ta có bí mật muốn tiết
lộ với con về Akasha. Ta đã phát hiện ra từ lúc còn ở Sunigtaina.”
“…!”
“Muốn nghe lắm đúng không?” Alaine cười nham nhở, khiêu
khích sự hiếu kỳ của Frorifel.
“Vậy đổi lại cô sẽ được gì?”
“Ta đã nói cho con nhiều vậy mà con còn nghi ngờ ta sao?”
“Phù thủy không làm việc mà không có lợi cho bản thân, không
phải sao ạ?”
“Đúng đó. Ta không mong gì nhiều. Chỉ là ta muốn con giao những
trang Akasha mà con có được. Bởi vì con cũng đang tạo những trang của riêng
mình. Ta có thể có chúng chứ?” Ánh mắt sắc bén của Alaine như nhìn thẳng vào
tâm can của Frorifel.
“…! Con không phiền đâu.”
(Đúng hơn là không thể từ chối được.)
“Một trang chữ không cũng không sao.” Cô ta lại quay lại điệu
cười thân thiện bình thường.
“Vâng, nhưng con để nó ở lại thương đoàn rồi.”
“Vậy được, giao kèo đã được nhất trí. Bắt đầu giờ kể chuyện
của ta nào!” Cô ta dẫn Frorifel đến bàn ngồi và rót nước.
“Con muốn uống nước ngọt mà ta mới chế thử không?” Alaine đưa
ra thứ nước màu đỏ ngầu.
“… Con dùng trà là được rồi.”
“Hừ! Cẩn thận y hệt Gerry!”
“Gerry?”
“Trà của con đây. Nó sẽ giúp con nạp lại phần năng lượng dòng
chảy đã mất.”
“Cô biết chuyện đó sao ạ?”
“Ta đã theo dõi con một thời gian đấy. Nhớ lần sau đừng làm
vậy nữa!”
“Vâng.”
Dòng chảy
chia làm hai phần trắng và đen. Nguồn điều hòa dòng chảy ở tim bao gồm sáu
thành tố: tuổi thọ, magia, ký ức, mong muốn, suy nghĩ, hành động. Magia được
ngăn cách với các thành
tố khác bởi cổng ma thuật. Magia có hạn định tùy thuộc mỗi người. Nếu tự tiện mở
cổng ra, lấy thành tố khác làm năng lượng bù đắp cho phần magia bị mất thì có
thể để lại di chứng như mất trí nhớ hay suy giảm tuổi thọ. Cho dù là Godine
cũng bị ảnh hưởng.
“Cũng không phủ nhận con đã tiến bộ hơn rất nhiều sau khi ta
rời đi. Không ngây thơ, bướng bỉnh, ích kỷ và thiếu quyết đoán như ngày trước. Có
thể dùng ma pháp chữa thương cho cả thương tổn bên trong, dùng ma pháp tấn công
thông qua tinh linh đã ký khế ước. Nhưng có một chuyện con vẫn chưa làm được.”
“Con biết rồi, là phát động đồng loạt nhiều ma pháp.”
“Chính xác, sở trường đó của ta không ai qua mặt được trừ
Maudrice. Kẻ đó chỉ có thể xài một lần một chiêu, mà toàn xài phép liên kết. Đã
vậy còn lên mặt phê phán cách dùng ma pháp của ta là lười biếng, chẳng biết
phân tích địch đã tấn công loạn xạ, nên mới bị bắt bài. Thật đáng ghét, phải
không?”
(Điều đó là sự thật.)
“…”
“Sao vậy ạ?”
“Ta chỉ nghĩ là không biết con giống Gerry hay Rose hơn nữa.
Ta đều gặp họ ở tuổi gần như con bây giờ. Họ giống nhau mà cũng khác nhau. Nếu
nói điểm giống rõ ràng nhất, hẳn là họ đều ghét ta… Con có ghét ta không?”
“Ừm, khó nói lắm ạ. Giống cảm giác lo sợ hơn.”
“Thành thật là tốt. Con biết về lời nguyền ngược của Godine
không?”
“Không ạ.”
“Rất hiếm trường hợp có hai mẹ con đều là Godine, thường thuộc
tính của họ gần giống nhau. Tuổi thọ và magia của người mẹ sẽ càng suy giảm khi
người con sống càng lâu và phát huy càng nhiều ma thuật.”
“…! Đó có phải là lý do bà ấy luôn lạnh lùng với con?”
“Ai biết! Cô ta là người luôn phức tạp hóa mọi chuyện lên, làm
ta đôi lúc chẳng hiểu nổi. Ta chẳng có quá khứ tốt đẹp với cha mẹ và ta cũng
chưa có con. Vậy mà ta từ lúc nào đã coi con là đứa trẻ của mình, đứa trẻ khiến
ta không thể không xổ ra cơn giận của mình. Phải chăng là vì ta cảm thấy tội lỗi
với Rose?” Alaine ngửa cổ nhìn lên mái vòm nhưng thật ra là đang nhìn về quá khứ
xa xôi.
“Chuyện gì đã xảy ra vậy ạ?”
“Đó là chuyện nên để nó trôi qua thầm lặng. Dù ta biết mình
đã làm nhiều điều ác nhưng ta ghét phải nghĩ về chúng… Hình như chúng ta lạc
hơi xa chủ đề chính mất rồi. Con có biết về nguyên liệu để tạo ra và duy trì Akasha?”
Frorifel đặt tách trà xuống rồi lắc đầu.
“Ma thuật của muôn loài, trái tim vàng của Godine bị hắc hóa,
ma pháp liên kết của Folletto, bí thuật tạo ra những quyển Grimoire vô hạn và
có ý chí, cuối cùng là Lục đại Ấn Tín.”
“Cô cũng biết chuyện về Lục đại Ấn tín?”
Alaine gật đầu.
“Venefia lẫn Thánh chức đều cấm những chuyện liên quan đến
Akasha, nên tất cả những gì ta biết là nhờ người bạn già của ta.” Cô ta chỉ tay
vế phía bức tượng ở giữa thư viện. Toàn thân màu đen, đôi mắt đỏ rực, mang hình
dạng một người đàn ông đầu sư tử, một tay cầm kèn, tay kia cầm một con rắn và
cưỡi một con gấu. Nó liếc nhìn Frorifel làm cô giật mình.
“Không cần phải sợ.” Alaine đặt tay lên vai cô.
“Ngài… Purson phải không?”
“Đúng đó, cô bé.” Bức tượng đáp. “Ta sẽ giải đáp thắc mắc của
cô về Hugo.”
(Ngài ấy đoán ra?!)
“Hắn ta là thành viên của Quỷ tộc ở Lục địa Hắc Ám dưới lòng
đất. Hắn, giống như ta, từng là một trong Cửu Quỷ vương – Belial III.”
“Tôi cũng nghĩ hắn là quỷ gì đó, nhưng thế thì khủng quá.”
“Hắn thuộc thế hệ đã về hưu cùng lứa với ta. Hugo đã dùng mạng
của mình để tạo ra cái gọi là Ấn tín của Hắc Ảnh Vương. Thông tin này là từ
Lucifer III nói cho ta.”
(Lucifer…)
“Nói tiếp về câu chuyện của chúng ta, về nguyên lí hoạt động
của Akasha. Akasha là một quyển sách vô hạn và có ý chí, tập hợp ma thuật của
muôn loài. Các trang và bìa được liên kết bởi ma pháp liên kết của Folletto. Nó
có chức năng tự lưu giữ mọi sự kiện của thế giới này theo mạch thời gian. Sức mạnh
mà mỗi trang ẩn chứa chính là sức mạnh được thực thi chủ đạo trong sự kiện mà
trang đó ghi lại.”
(Sức mạnh chủ đạo? Giống như ma pháp thanh trừ trong trang của
mình chứ không phải Hắc Long?)
“Cho dù cố lật cũng chẳng bao giờ hết được cuốn sách đó.
Trang Akasha có tuổi nhất mà cô biết?”
“Ừm… Một ngàn mấy, gần hai ngàn năm trước.”
“Đó là mức mà mọi người thường tìm thấy. Rất khó để tìm ra
những trang thuộc hơn hai ngàn năm trước. Gerrany hiện đang sở hữu một cái.”
“…!”
“Và ta cũng thế!”
“Cô có thể cho con xem không?”
“Genistae ex inferno!” Đũa phép của Alaine biến thành một
cái chổi.
“Hơn hai ngàn năm trước, vào cuộc chiến giữa hai thế lực phù
thủy và chiến binh, một số vũ khí bí mật được cất giấu ở tòa tháp cấm của Thánh
chức Pháp thuật. Song cách đây khoảng hai trăm năm, có kẻ đột nhập đã làm nhiều
vũ khí bị phân tán đi khắp nơi. Thánh chức đã cử nhiều người đi thu thập lại. Ngay
cả những pháp sư lang thang cũng có thể là do họ cải trang.”
“Thật sao ạ?”
Pháp sư lang thang là những kẻ sa đọa, không thích ngồi yên một
chỗ nghiên cứu, hòa bình không thích đi thích chiến tranh. Tiền thân là những
pháp sư bất mãn với Thánh chức.
“Hiếm lắm. Vì không có pháp sư nào muốn làm loại thấp hèn đó
mà.”
“Phá hoại một cách vô lí không phải là cách làm của họ nhỉ?”
“Đúng. Mathias là đệ tử chân truyền của ta, đã giúp ta lôi
kéo nhiều pháp sư lang thang về làm việc cho Sunigtaina lúc bấy giờ. Ta rất muốn
gặp lại nhóc đó, vậy mà…” Alaine nói bằng giọng lãnh đạm.
“… Con có điều này thắc mắc, cứ thu thập từng trang Akasha
như vậy thì đến bao giờ mới xong ạ?”
“Ừm, đó cũng là điều mọi người ít biết đến. Purson, ông nói
đi.”
“Chìa khóa chính là bìa Akasha. Bìa sách cần được duy trì bởi
trái tim vàng của một Godine bị hắc hóa. Chỉ có Godine như vậy mới tìm được bìa
sách. Tìm được bìa sách rồi chỉ cần hô gọi là toàn bộ trang sách cho đến thời
điểm đó sẽ trở về và Akasha sẽ về lại trạng thái ban đầu.”
“Godine hắc hóa? Ai đã đánh đổi bản thân mình như vậy nhỉ?”
“Ai cũng được, ta khuyên cô không nên làm thế, đó là tự tìm
đường chết đấy.”
“Cảm ơn, ngài Purson.”
“… Điều ta quan tâm nhất là tên Chúa tể Hỗn Mang chết cách
đây hơn một ngàn bảy trăm năm. Chính là kẻ đã lãnh đạo các chiến binh, tiêu diệt
phù thủy và khiến các pháp sư, hiền nhân đi ở ẩn. Tên bạo chúa xấc xược đáng
nguyền rủa…!”
“…” Frorifel tập trung để lắng nghe.
“… Không ai biết chân danh của hắn hết!” Alaine gào lên
trong tức giận.
“Ta nhớ đã nghe Lucifer nói về hắn. Kẻ tàn độc và mạnh mẽ
hơn cả đại ác ma như chúng ta. Đó có lẽ là lý do hắn được gọi là Chúa tể Hỗn
Mang.” Người tiếp lời là Purson.
“Vậy kết cục của hắn có gì khác biệt với những gì trong truyền
thuyết không?”
“Không. Hắn ta bởi vì khống chế Rồng Hủy Diệt bất thành nên
bị thương nặng, thật sự đã bị giết chết bởi Tam đại Ma thuật sĩ lúc đó. Song, ta
thật không nghĩ ra, hắn lại có cái chết ngu ngốc như thế.”
“Ngài có biết Ali Zenbach, Quân chủ của Sapphire, đất nước
Terulna hay một cô gái tên Varieri?”
“Kẻ giả thần giả quỷ ở Plavento phải không? Hắn không gợi lại
cho ta điều gì với ngoại hình đó, có khả năng hắn đã che giấu thân phận thật của
mình. Hừm, cái tên Varieri quá mờ nhạt, ta không biết. Terulna… nếu không nhầm,
là một đất nước nhỏ bé, hẻo lánh, nghèo nàn, bị một lời nguyền cô lập vào cuối
Thời kỳ lịch sử thứ 3. Nơi đó cũng là bãi săn yêu thích của đám Wyvern. Ta không
qua lại gì với chúng nên chỉ biết đến đấy. Cuối thời ấy cũng thịnh hành trào
lưu săn đuổi các loại đá ma thuật. Kẻ sưu tập được nhiều nhất, tạo ra thế lực mạnh
nhất thì được tôn làm Vua của loại đá ấy. Quân chủ của Sapphire cũng thế thôi,
nhưng ta không hứng thú với loại đá quý ấy nên không để tâm lắm.”
“Phải rồi, Purson chỉ thích sưu tập sách và tin tức thôi.”
Alaine bật cười.
(Với kiến thức của ông ta, mọi thứ đang ghép lại với nhau.)
“Còn gì muốn hỏi ta không?”
“Hết rồi ạ.”
“Khi nào có thêm tin, ta sẽ nói cho cô bé.”
“Sao ông hứng thú thế?”
“Ta cũng giống ngươi thôi.”
“Haha, đúng thế! Dù gã Chúa tể Hỗn Mang đó có là gì đi chăng
nữa, ta cũng sẽ tìm ra chân tướng của hắn!” Alaine cười lớn.
“À, còn một chuyện khác con muốn hỏi cô.”
“Là gì?”
“Cô đã phong ấn Hắc Huyết Quỷ về lại nơi nó bị đánh thức ban
đầu, về với kẻ đã triệu gọi nó để giải quyết nghi lễ phải không?”
“Đúng. Đó là kế hoạch khiến Rossata ngồi yên trong lúc bọn
ta xây dựng đất nước. Thật tình, Gerry lúc trước khi có Christine thì chả quan
tâm mà có con bé rồi lại dằn mặt ta!”
(Vậy là Phụ hoàng cũng biết và hối hận.) Cô ấy buồn bã nghĩ
về Christine.
“Nếu không còn câu hỏi thì hi vọng hợp tác nha!” Alaine rời
khỏi chỗ ngồi của mình. Cô ta tìm một hồi lâu rồi lấy một tập giấy từ tủ sách gần
đó.
Sau khi Alaine bước tới đưa cho Frorifel thì họ giật mình bởi
một luồng sát khí.
“A-l-a-i-n-e! Ngươi đã nói bao nhiêu cho người ngoài biết thế
hả?” Người nói vẫn tươi cười song rõ ràng đang che dấu sát khí của mình.
Người đó là một chàng trai có mái tóc màu chàm thẳng và dài
quá vai, đôi mắt đỏ như trái táo và đeo kính một mắt, mặc trang phục trắng, áo
choàng và nơ đen, đội kiểu mũ khác với Alaine. Trên tay hắn là một cây đũa
phép. Đặc biệt là hắn có đôi tai nhọn.
“A! Xin lỗi đã làm tiểu thư sợ, tên ta là Maudrice.” Hắn lại
ra dáng một quý ông, chào Frorifel.
“V-Vâng.”
(Cái người cô Alaine vừa nói, Elf Wizard nổi tiếng đây ư?!)
“Trông ta giống Vampire đúng không? Thật ra ta là Elf. Lần đầu
tiểu thư thấy sao?” Hắn lịch sự giới thiệu bản thân.
“Như đã nói trước, anh ta là pháp sư sống ở Thánh chức, Ma
thuật sĩ thứ ba—” Maudrice gõ đầu Alaine bằng đũa phép của mình.
“Ui da! Cái tên giới tính linh hoạt này!”
“Những điều mà tiểu thư vừa nghe được, xin vui lòng giữ bí mật,
nếu không… ta sẽ thủ tiêu cô đấy!” Hắn thay đổi thanh điệu một cách đáng sợ và trừng
mắt nhìn Frorifel.
“À, vâng!”
“Lần sau đến, ta sẽ cho con khám phá thư viện này.” Alaine nói
với Frorifel trước khi dịch chuyển cô ấy về.
Xong việc, Maudrice mới bắt đầu tiết mục phàn nàn Alaine. Vì
hắn là tiền bối nên cô ta thường không cố phản đối.
“Anh đúng là biết cách phá niềm vui của người khác!”
“Người nắm giữ nhiều bí mật thì phải biết giữ bí mật chứ! Lại
đi nói huỵt toẹt ra như vậy!?” Hắn chỉ tay lia lịa vào mặt Alaine, nói với ánh
mắt và giọng cực kỳ tức giận.
“Tôi chỉ nói với người cần nói thôi.” Cô ta cười như thể
mình vô tội.
“Ngươi!” Maudrice liếc cô ta bằng ánh mắt khiến người khác rợn
gáy.
“Đôi lúc ta cho đi càng nhiều thì sẽ nhận lại gấp bội.” Alaine
lại cười một cách thỏa mãn.
“Câu đó vốn không có nghĩa như ngươi nói! Chậc! Ta không
nghĩ là cả ông cũng hợp cạ với cô ta.” Hắn nói với bức tượng Purson.
“Ta chỉ hứng thú với tên Chúa tể Hỗn Mang đó thôi. Đã rất
lâu rồi ta chưa tìm thấy động lực để thoát ra khỏi bức tượng này. Hehe!”
“Tốt nhất là không có chuyện giống hai trăm năm trước.” Maudrice
thở dài.
“À, cái lúc mà anh trở nên lưỡng tính giống bây giờ chứ gì?”
“Im đi!”
“A, tôi muốn đến được Eden, viết nên luật của riêng tôi và
trải nghiệm hình phạt. ~”
“Ngươi bị mất não à?!”
“Nên gọi là hi sinh vì kiến thức của nhân loại! Anh sẽ là
người chứng kiến và ghi lại nó một lần nữa!” Alaine nói và toàn thân run lên
trong hạnh phúc.
“Tha cho ta đi! Nếu không phải vì ba thứ đó mà cứ hằng đêm
ta lại biến thành hình hài của người phụ nữ ấy! Phiền chết đi được! Lẽ ra ta đã
có thể tận hưởng cuộc sống ở Faerie rồi!” Hắn vén tóc mái lên, bực dọc nói.
“Sẽ chẳng có gì tuyệt vời hơn chứng kiến bí mật của trận chiến
này được sáng tỏ. Anh sẽ mong đợi nó cùng tôi chứ?” Alaine khoanh tay lại, cười
điên loạn rồi nhìn Maudrice trong lúc đưa thứ nước khác mà cô ta vừa thử nghiệm.
“Ta không quan tâm! … Là điều ta nên nói.” Maudrice cười nhếch
mép rồi nhận cốc nước.
“Đó là một hỗn hợp có nước sốt cay đấy! ~”
“Phụt! ... Ngươi nên nói từ đầu chứ!”
“Anh có hỏi đâu? ~”
“Grừ!”
“Hehe! Vậy là thử nghiệm lần này lại thành công tốt đẹp phải
không, bậc thầy thuốc thần? ~” Cô ta vui cười vỗ tay.
“Không hề!”
Cho đến lúc này, Guinestain và Hanlvet đang chuẩn bị một kế
hoạch lớn.
Nhận xét
Đăng nhận xét