Chuyển đến nội dung chính

Phụ chương 6: Một vị Vua, một người cha và một người chồng.

Bảy năm trước (685). Vào một buổi chiều hoàng hôn trời mưa nặng hạt, Frorifel tôi ngồi trên giường buồn bã nhìn ra ngoài khung cửa sổ. Chả là tôi bị sốt từ sáng nay.

“Công chúa Điện hạ, xin hãy nghỉ ngơi.”

“Ta ngủ chán rồi.”

“Nhưng…”

“Từ sáng đến giờ chỉ có Sion, Alex, Denie, Fiela, Juli và Nadja đến thăm ta. Nếu không thể đến thì ít ra cũng phải gửi thư thăm hỏi như chị Tine chứ!”

“Phụ hoàng và Mẫu phi của Người đều đang…”

“Ta không có nói họ!” Tôi giận dỗi trùm chăn lại.

Sau khi người hầu lui ra, tôi bắt đầu tự nói chuyện một mình.

“Phụ hoàng thì bận nhưng tại sao Mẫu phi lại có thể nhàn nhã uống trà, chơi đùa với Luka, mà chả thèm đến thăm mình rồi giao hết việc cho cô hầu gái ngớ ngẩn đó chứ! … Hay là…”

Tôi đã giả vờ ngủ cho tới lúc trời tối nhưng vẫn chẳng có ai. Ngay lúc quyết định chợp mắt thì cánh cửa phòng mở ra.

“Bệ hạ, giờ này sao Người còn đến đây?”

“Ngươi lui đi.”

Phụ hoàng bước đến và ngồi lên giường của tôi. Ông vuốt mái tóc màu đỏ hồng mềm mại và đắp lại chăn cho tôi.

“Xem ra vẫn khỏe chán.”

(Hử?!)

“Đừng giả vờ ngủ nữa.”

“Á! Con xin lỗi, thưa Phụ hoàng.” Tôi bối rối làm vẻ mặt hối lỗi.

“Con chả làm gì có lỗi cả. Ngược lại, ta mới là người có lỗi.”

“…!”

“… Ta đã từng cô đơn không có tình thương cha mẹ. Cha ta là một kẻ ăn chơi sa đọa, cuồng dâm điên loạn, luôn làm khổ những người phụ nữ và con cái của ông ta. Ta tự mình gây dựng tất cả và thề rằng sẽ trở thành một vị Vua anh minh, một người chồng và một người cha tốt. Nhưng khi bước gần đến ngai vàng, mọi cảm xúc của ta hoàn toàn thay đổi. Phải mạnh mẽ hơn, cương quyết hơn. Tuyệt đối không thể tin tưởng ai hoàn toàn. Làm mọi cách cho dù là thủ đoạn tàn bạo, cho dù có phải hy sinh người thân, cũng phải đạt được mục đích, giành lấy vinh quang chiến thắng. Ta đâu khác gì ông ta.” Ông cúi mặt xuống khiến tôi không biết ánh mắt bây giờ của ông như thế nào, nhưng nụ cười như đang mỉa mai chính mình.

“Phụ hoàng, sao đột nhiên Người lại nói với con những điều này?”

“Nếu ta ra lệnh cho con không nói thì con sẽ không nói đúng không?”

“Vâng.”

(Phải rồi, là vì sự rời đi đột ngột của cô Alaine và chú Richard.)

“Con gái ngoan. Nhớ này Frorifel, chẳng ai cứ có quyết tâm và niềm tin là làm được mọi việc. Con không thể chắc chắn người bên cạnh con thực sự là bạn hay địch, là động lực hay gánh nặng. Khi con người muốn có ma thuật để tạo ra hạnh phúc, họ đã không biết rằng ma thuật thậm chí làm mọi điều đau khổ lên gấp vạn lần. Chẳng ai có thể phụ thuộc vào người khác mãi mãi. Cho dù ta muốn bảo vệ người dân thì ta cũng không thể làm mọi điều vì quyền lợi của họ. Họ phải tự đấu tranh theo con đường của riêng mình vì lợi ích của họ. Nhưng với họ, ta chính là rào cản lớn nhất.”

“Phụ hoàng…”

Phụ hoàng đến và xoa đầu rồi ôm tôi vào lòng.

“Ta vừa muốn có thể bảo vệ con mãi mãi, vừa muốn con có thể tiếp nối giấc mơ của ta. Dù rất mâu thuẫn nhưng ta muốn con chấp nhận.”

“Vâng! Con sẽ cố gắng!”

Có lẽ vì quá cảm phục những lời nói của Phụ hoàng mà tôi đã mạnh miệng hứa điều đó với Người. Tôi đâu ngờ được điều gì sẽ xảy ra trong tương lai. Nhưng nụ cười đẹp đẽ và dịu dàng đến mức mong manh, có thể tan vỡ trong phút chốc của Người khi ấy đã xua tan mọi nghi ngờ của tôi. Tôi yên lòng chìm sâu vào giấc ngủ trong những cái vỗ về của Người.

Một lúc lâu, sau khi Frorifel ngủ, Gerhardt vẫn ở lại trông chừng cô bé. Cánh cửa phòng lại một lần nữa mở ra song người mở cửa phân vân mãi mới bước vào.

“Ta nghĩ nàng đang mơ đẹp cùng với Luciano.”

“Giấc mơ của thần thiếp bị cắt ngang bởi cơn ác mộng về Người và Frorifel mất rồi.” Roselia quay sang nhìn Frorifel đang ngủ rất say. “Hừm, con bé trông vẫn ổn mà. Vậy mà mấy hầu gái kia cứ làm quá lên.”

“Bệ hạ, thần thiếp không nghĩ Người rảnh rỗi để đến đây, trong khi còn vô số công việc chất đống mà Người không thể giao cho ai.” 

“Con người có giới hạn của con người, làm một việc quá giới hạn đó thì chỉ tự hủy hoại bản thân mà thôi.” Gerhardt rời khỏi chỗ và ra khỏi phòng.

Roselia giật mình hiểu ra ý nghĩa của câu nói đó nhưng rồi bình tĩnh lại.

“Mẫu phi và Phụ hoàng… Làm ơn… Đừng đi…” Frorifel đột nhiên trằn trọc khó ngủ.

Roselia tiến đến chỗ Frorifel, chạm vào cái trán nóng hửng của cô bé. Cô ta dùng ma pháp của mình để làm Frorifel hạ sốt, ngừng nói mớ và yên giấc. Rồi cô ta lặng lẽ ra khỏi phòng, khẽ đóng cửa lại. Roselia thở dài mệt mỏi rồi lại bước về phòng mình.

Chap trước 

 Chap kế

Nhận xét

Bài đăng phổ biến từ blog này

Hồi thứ 41: Lạc trong lạnh giá.

Nhóm Frorifel vừa trở về đã nhận được nhiệm vụ bất ngờ: Đến nhận những vật phẩm Vermillion đã đặt của tộc Eisa thuộc Lục địa băng tuyết – Cintia. Vật phẩm là băng thạch để tạo Kristel và băng thạch hiếm có Fimtir. Song, phức tạp hơn thế, mục đích thực sự là giải quyết mâu thuẫn giữa Vương tộc này và Vương tộc Ghicia. Chuyện xảy ra cách đây một tháng, vào ngày đính ước giữa Công chúa Eisa và Thế tử Ghicia, buổi lễ đã bị phá hoại, nhiều người trong đó có cả vị Thế tử bị thương. Cô Công chúa vốn bị cưỡng ép hôn sự này, bị tình nghi có ý đồ, mất tích cũng trong ngày hôm đó. Nghĩ Eisa cố tình bao che, Ghicia yêu cầu giao người ra để ba mặt một lời, làm sáng tỏ mọi chuyện, nếu không họ sẽ gây chiến. Nhưng tộc trưởng Eisa nhất quyết nói rằng con gái mình không có tội, cô ta bị một thế lực khác bắt cóc và chúng đứng sau hãm hại bang giao hai tộc, nên tuyệt đối không để Ghicia bước chân vào lãnh thổ. Cả hai đều không có bằng chứng xác thực và không có ý định để người ngoài xen vào. Song cách đâ...

Hồi thứ 26: Sự ủng hộ đến từ kỳ vọng.

Sáng ngày 8 tháng 6. Thay vì về Hanlvet, Frorifel, Sion và Yurii bị đưa đến vùng đất khô cằn toàn sỏi đá, còn bị một băng đạo tặc bủa vây. “Khoan đã, hai người!” “Sao vậy, Công chúa?” “Tính dùng tuyệt kĩ bí mật sao, chị gái?” “Không, nhưng tôi biết giọng nói lúc nãy.” Kẻ trùm sỏ quấn khăn quanh đầu chỉ để lộ hai con mắt đang lộ diện khi bước lên một mỏm đá rồi tính nhảy xuống. “Anh Aster, anh ở đó phải không? ~” Cô ấy gọi bằng một giọng nói vô cùng ngọt ngào. Tên đó sau khi nghe xong, giật mình và trượt ngã sấp mặt. “Ui da!”   “Boss!!!” “Kẻ địch mạnh đến nỗi nói một câu thôi đã làm Boss gục ngã?!” “Hắn nói gì vậy?” “Quan tâm làm gì!? Chạy ngay đi!”   “Ai đó đến đỡ Boss dậy với!” “Tao sợ lắm! Mày làm đi!” “Im hết đi!” Một tiếng hét khó chịu của tên trùm sỏ. “Tôi biết Người nói đến ai rồi.” Sion nói với ánh mắt chán nản. “Anh em… rút lui!” Hắn hét lên và bỏ chạy cùng đám thuộc hạ. Bọn thuộc hạ còn vừa chạy vừa giơ cờ trắng. “Yurii, nhờ cậu bắt một mình hắn giúp tôi, dùng đám ...

Hồi thứ 43: Làn sóng khó lường.

Solaris búng tay, gọi lên những sợi dây tuyết gai trói Lily lại và khiến Ấn tín rơi khỏi tay cô ta. Lily rút kiếm cắt chúng và thoát ra, giơ tay chụp lại Thánh Kích nhưng Louise đã nhanh hơn. <Thủy Tiễn> Lily tạo ra những mũi tên nước về phía nhóm Frorifel, chúng từ từ đóng băng tăng thêm uy lực. Louise ném Ấn tín cho Frorifel và dùng Lam Hỏa, giới hạn chỉ làm những mũi tên băng tan chảy. Rồi cô tạo một thanh kiếm bằng Kristel và tiến về phía Lily. "Em hãy đưa Công chúa Iclyn và Ấn tín rời khỏi đây." "Vâng." Frorifel cùng Iclyn thoát khỏi căn phòng. Một trận đấu kiếm diễn ra giữa Lily và Louise. Solaris khoá cửa lại để Lily không thể đuổi theo. [Lou… Lou…] “Hử?” Tiếng gọi từ đầu truyền tới tai Louise, Lily nhân cơ hội rời ra. Solaris nhanh tay bù vào một trận gió lạnh. <Thủy Cầu> Lily gắng gượng tạo những khối cầu nước. Khi chúng đóng băng theo hơi lạnh, cô ta điều khiển chúng đẩy lùi cơn cuồng phong lạnh lẽo. Những khối cầu băng vỡ ra khi chạm vào cánh ...