Bảy năm trước (685). Vào một buổi chiều
hoàng hôn trời mưa nặng hạt, Frorifel tôi ngồi trên giường buồn bã nhìn ra
ngoài khung cửa sổ. Chả là tôi bị sốt từ sáng nay.
“Công chúa Điện hạ, xin hãy nghỉ ngơi.”
“Ta ngủ chán rồi.”
“Nhưng…”
“Từ sáng đến giờ chỉ có Sion, Alex, Denie, Fiela, Juli và Nadja đến thăm ta. Nếu không thể đến thì ít ra cũng phải gửi thư thăm hỏi như chị Tine
chứ!”
“Phụ hoàng và Mẫu phi của Người đều đang…”
“Ta không có nói họ!” Tôi giận dỗi trùm
chăn lại.
Sau khi người hầu lui ra, tôi bắt đầu tự
nói chuyện một mình.
“Phụ hoàng thì bận nhưng tại sao Mẫu phi lại
có thể nhàn nhã uống trà, chơi đùa với Luka, mà chả thèm đến thăm mình rồi giao
hết việc cho cô hầu gái ngớ ngẩn đó chứ! … Hay là…”
Tôi đã giả vờ ngủ cho tới lúc trời tối
nhưng vẫn chẳng có ai. Ngay lúc quyết định chợp mắt thì cánh cửa phòng mở ra.
“Bệ hạ, giờ này sao Người còn đến đây?”
“Ngươi lui đi.”
Phụ hoàng bước đến và ngồi lên giường của tôi.
Ông vuốt mái tóc màu đỏ hồng mềm mại và đắp lại chăn cho tôi.
“Xem ra vẫn khỏe chán.”
(Hử?!)
“Đừng giả vờ ngủ nữa.”
“Á! Con xin lỗi, thưa Phụ hoàng.” Tôi bối rối
làm vẻ mặt hối lỗi.
“Con chả làm gì có lỗi cả. Ngược lại, ta mới
là người có lỗi.”
“…!”
“… Ta đã từng cô đơn không có tình thương
cha mẹ. Cha ta là một kẻ ăn chơi sa đọa, cuồng dâm điên loạn, luôn làm khổ những
người phụ nữ và con cái của ông ta. Ta tự mình gây dựng tất cả và thề rằng sẽ
trở thành một vị Vua anh minh, một người chồng và một người cha tốt. Nhưng khi
bước gần đến ngai vàng, mọi cảm xúc của ta hoàn toàn thay đổi. Phải mạnh mẽ hơn,
cương quyết hơn. Tuyệt đối không thể tin tưởng ai hoàn toàn. Làm mọi cách cho
dù là thủ đoạn tàn bạo, cho dù có phải hy sinh người thân, cũng phải đạt được mục
đích, giành lấy vinh quang chiến thắng. Ta đâu khác gì ông ta.” Ông cúi mặt xuống
khiến tôi không biết ánh mắt bây giờ của ông như thế nào, nhưng nụ cười như
đang mỉa mai chính mình.
“Phụ hoàng, sao đột nhiên Người lại nói với
con những điều này?”
“Nếu ta ra lệnh cho con không nói thì con sẽ
không nói đúng không?”
“Vâng.”
(Phải rồi, là vì sự rời đi đột ngột của cô
Alaine và chú Richard.)
“Con gái ngoan. Nhớ này Frorifel, chẳng ai
cứ có quyết tâm và niềm tin là làm được mọi việc. Con không thể chắc chắn người
bên cạnh con thực sự là bạn hay địch, là động lực hay gánh nặng. Khi con người
muốn có ma thuật để tạo ra hạnh phúc, họ đã không biết rằng ma thuật thậm chí
làm mọi điều đau khổ lên gấp vạn lần. Chẳng ai có thể phụ thuộc vào người khác
mãi mãi. Cho dù ta muốn bảo vệ người dân thì ta cũng không thể làm mọi điều vì
quyền lợi của họ. Họ phải tự đấu tranh theo con đường của riêng mình vì lợi ích
của họ. Nhưng với họ, ta chính là rào cản lớn nhất.”
“Phụ hoàng…”
Phụ hoàng đến và xoa đầu rồi ôm tôi vào
lòng.
“Ta vừa muốn có thể bảo vệ con mãi mãi, vừa
muốn con có thể tiếp nối giấc mơ của ta. Dù rất mâu thuẫn nhưng ta muốn con chấp
nhận.”
“Vâng! Con sẽ cố gắng!”
Có lẽ vì quá cảm phục những lời nói của Phụ
hoàng mà tôi đã mạnh miệng hứa điều đó với Người. Tôi đâu ngờ được điều gì sẽ xảy
ra trong tương lai. Nhưng nụ cười đẹp đẽ và dịu dàng đến mức mong manh, có thể
tan vỡ trong phút chốc của Người khi ấy đã xua tan mọi nghi ngờ của tôi. Tôi
yên lòng chìm sâu vào giấc ngủ trong những cái vỗ về của Người.
Một lúc lâu, sau khi Frorifel ngủ, Gerhardt
vẫn ở lại trông chừng cô bé. Cánh cửa phòng lại một lần nữa mở ra song người mở
cửa phân vân mãi mới bước vào.
“Ta nghĩ nàng đang mơ đẹp cùng với
Luciano.”
“Giấc mơ của thần thiếp bị cắt ngang bởi
cơn ác mộng về Người và Frorifel mất rồi.” Roselia quay sang nhìn Frorifel đang
ngủ rất say. “Hừm, con bé trông vẫn ổn mà. Vậy mà mấy hầu gái kia cứ làm quá
lên.”
“Bệ hạ, thần thiếp không nghĩ Người rảnh rỗi
để đến đây, trong khi còn vô số công việc chất đống mà Người không thể giao cho
ai.”
“Con người có giới hạn của con người, làm một
việc quá giới hạn đó thì chỉ tự hủy hoại bản thân mà thôi.” Gerhardt rời khỏi
chỗ và ra khỏi phòng.
Roselia giật mình hiểu ra ý nghĩa của câu
nói đó nhưng rồi bình tĩnh lại.
“Mẫu phi và Phụ hoàng… Làm ơn… Đừng đi…” Frorifel
đột nhiên trằn trọc khó ngủ.
Roselia tiến đến chỗ Frorifel, chạm vào cái trán nóng hửng của cô bé. Cô ta dùng ma pháp của mình để làm Frorifel hạ sốt, ngừng nói mớ và yên giấc. Rồi cô ta lặng lẽ ra khỏi phòng, khẽ đóng cửa lại. Roselia thở dài mệt mỏi rồi lại bước về phòng mình.
Nhận xét
Đăng nhận xét