Ngày
xửa ngày xưa, ở đảo quốc nọ tên là Hinomoto, có hai thế lực luôn tranh đấu
nhau: nhân giới và yêu giới. Ayakashi là những sinh vật ăn thịt lẫn hấp thụ
linh hồn con người, người có ý chí càng mạnh mẽ thì càng thu hút chúng. Với sức
mạnh phi thường của mình, Ayakashi tấn công nhân tộc, giết chóc tàn bạo, cả một
thị trấn chỉ vài phút là bị ngọn lửa của chúng thiêu rụi. Để bảo vệ Hinomoto,
những con người được dẫn dắt bởi các vị thần đã đứng lên, dẫn đầu nhân giới chống
lại yêu giới - họ chính là các thuật sư.
Cuộc
chiến cứ dai dẳng kéo dài cho đến lúc Ayakashi bị đàn áp, và rồi chúng tìm thấy miền đất hứa ở thế giới khác
để di cư sang đó. Tuy nhiên, khi mà Ayakashi đã chìm vào quên lãng trong suy
nghĩ nhân tộc và sự tồn tại của thuật sư không còn cần thiết nữa, chúng trở lại
đe dọa Hinomoto. Lần này, các thuật sư lại tập hợp lực lượng và đẩy lùi chúng về
thế giới đó. Để đảm bảo cho an nguy của nhân giới, các thuật sư đã dựng nên trụ
sở tại Hakuruto. Cuối cùng, một thành phố của nhân tộc được thành lập, khiến
Ayakashi về sống ở vùng ngoại ô, nông thôn hẻo lánh và vùng biển phương Đông.
Ayakashi dù gây tội ác hết lần này đến lần khác, vẫn không bị trừng phạt, trái
lại còn được tha cho nạn diệt chủng. Trước sự rộng lượng của nhân giới,
Ayakashi sống dưới sự kiểm soát của họ để trả hai món nợ: Nợ máu và nợ ơn tha mạng.
-----------------------------------------------------------------------------------------------------
(CHÚNG
ĐÃ CƯỚP ĐẤT CỦA CHÚNG TA MỘT CÁCH TRẮNG TRỢN!)
Ta
giận dữ vung kiếm để hất bay thanh kiếm của sư phụ.
“Thiếu
chủ, đường kiếm của cậu ngày càng hòa thiện.” Sư phụ vỗ tay và khen liên hồi
trong lúc chị hầu gái Ayume đưa khăn để ta lau mồ hôi.
“Shin
của chúng ta thật tuyệt vời, phải không chúa công?”
“Nó
đã có đủ phẩm chất để lãnh đạo nhà Aoki, Yoshina.”
“Đúng
như ngài nói, chúa công. Kiếm thuật, yêu lực, thủy ma thuật và cánh tay Oni, thiếu
chủ đều điều khiển linh hoạt. Về sự trí dũng của ngài ấy thì trong tộc Aoki
không ai sánh bằng.”
Phụ
thân, mẫu thân và sư phụ lại hoan hỉ ca ngợi ta. Họ đặt rất nhiều niềm tin vào
ta, nhưng niềm tin đó là vô ích. Sức mạnh của ta nếu không được sử dụng vì lợi
ích của Aoki và yêu giới thì chẳng khác nào vô nghĩa cả.
Sự
thật là dù không phục vụ nhân tộc như Akaki, mang danh sống trung lập nhưng khi
chúng gọi thì Aoki chúng ta phải cúi đầu, dùng cả mạng sống cho mục đích của
chúng. Vậy mà chúng xem chúng ta chả khác nào những con chó. Xem ra lòng tự tôn
của Oni trong họ đã chết thật rồi.
Xin
lỗi phụ thân, mẫu thân và sư phụ, con không thể chịu được tình trạng này nữa! Nhưng
ta có thể làm gì chứ? Ngoài việc giữ những lời nguyền rủa chúng trong lòng. Dẫu
ta có nói ra hết với phụ thân, mẫu thân và sư phụ thì họ cũng phũ phàng trả lời:
“Thiếu chủ, cậu biết đó là cách duy nhất để yêu
giới tiếp tục tồn tại.”
“Là chúng ta có lỗi với nhân giới trước mà,
không phải sao? Được sống và đền bù tội lỗi của mình đã là tốt lắm rồi.” Mẫu thân của ta lại nói những lời giả tạo sáo
rỗng.
“Con tốt nhất nên bỏ cái suy nghĩ ấy đi! Nếu
để người ngoài biết thì chỉ có cái chết chờ đợi tộc Aoki!” Phụ thân nói bằng giọng tức giận, dùng ánh mắt
sắc lạnh hiếm thấy để lườm ta.
“…! Vâng.” Ta chỉ còn biết câm nín.
Yêu
khí tỏa ra từ ông ấy rất mạnh mẽ và uy nghiêm, tại sao ông ấy cứ phải nhịn nhục
suốt thời gian qua?
Họ
chẳng hiểu gì cả! Tại sao họ không nghi ngờ đến một lần, rằng câu chuyện đó là
do nhân tộc thêu dệt nên? Nhưng nếu đúng vậy, tại sao yêu giới lại không thừa
nhận sự thật cơ chứ? Phải rồi, hẳn là chúng đã chèn ép chúng ta.
Vậy
là ta quyết tìm ra sự thật. Bằng cách lùng sục các sách cổ trong nhà, lật tung
cả lãnh địa để tìm các trang Akasha và trò chuyện với các Ayakashi khác. Song, chẳng
có một cuốn sách nào nói về Hinomoto ngày trước, chẳng một trang Akasha nào được
tìm thấy. Còn các trưởng lão thì khi ta hỏi, họ đều từ chối trả lời và đánh lạc
hướng ta bằng các câu chuyện khác. Dù nóng lòng vội vã cỡ nào, ta cũng không thể
cưỡng lại sự hấp dẫn của chúng: Về những
câu chuyện của Hinomoto, về việc chúng ta đã thay đổi cách sống từ ngày đến
Hakuruto như thế nào, về mối tình bi kịch của một Oni và một con người,…
-----------------------------------------------------------------------------------------------------
Vào
một ngày năm ta mười bốn tuổi, ta xuống thị trấn để thư thả và đang tranh thủ hàn
huyên với các trưởng lão như mọi khi. Bọn chúng, những kẻ đã năm năm ròng chẳng
đến đây, đến nỗi ta nghĩ Aoki đã được thoát nợ với chúng, lại ở đây – Đám thuật
sư.
“Này,
ngươi xem Ayakashi cũng bắt chước trang điểm giống con người cơ đấy!” Một tên đến
đạp đổ và xáo tung cửa hàng bán đồ trang điểm với giọng điệu hách dịch.
“Đó
là bản chất muôn đời của chúng, đừng có để bị lừa!” Tên khác cầm một hộp trang
điểm lên toan ném mạnh xuống đất.
“K-Khoan
đã… trả nó cho tôi!” Nữ yêu hồ bán hàng nài nỉ van xin.
“Đòi
gì? Lũ quái vật các ngươi mà cũng cần chúng sao? Các ngươi có trang điểm cũng
chẳng thể che đi bản chất xấu xí! Đừng có nhìn ta bằng ánh mắt yếu đuối đó! Các
ngươi lúc giết người tàn nhẫn lắm mà! Coi thường, chửi rủa nhân tộc chúng ta tàn
tệ lắm mà! Sao giờ lại hành xử như nhân tộc thế?” Hắn ném hộp đồ xuống đất rồi
lùa cả đồ đạc ở các gian hàng xung quanh.
“Các
ngươi đang làm xằng làm bậy gì thế hả?! Ta là thiếu chủ của Aoki, có chuyện gì
thì nói với ta!”
“Ta
đây không thèm tiếp chuyện với tiểu quỷ ngươi!” Hắn mặc kệ sự gào thét của ta
và tiếp tục ném. Ta đã định dùng cánh tay Oni nếu như không có một trưởng lão
ngăn ta và bước về phía tên đó.
“Xin
các ngài dừng tay cho. Nếu chúng tôi gây tội thì người trừng phạt chúng tôi là
chúa công. Các ngài việc gì phải động tay?” Trưởng lão đó đã kịp chặn tay hắn
trước khi hắn ném thêm gì nữa.
“Đừng
động vào ta! Lão râu già gớm ghiếc!” Tên đó hất mạnh ông lão ra và làm một bộ mặt
kinh tởm.
“Trưởng
lão, ông không sao chứ? Sao ông lại—” Ta vội đến đỡ ông ấy. Ông ấy đã lớn tuổi,
lại bị xô mạnh như vậy nên đã gãy xương, khả năng hồi phục của ông ấy quá chậm
làm ta lo sợ muôn phần.
“Thứ
lỗi cho thuộc cấp của tôi. Người yêu của cậu ấy đã bị một yêu nữ xấu xí phá hủy
gương mặt rồi hành hạ đến chết.” Tên đội trưởng nói năng lịch sự nhưng ánh mắt
hắn xen lẫn nỗi u sầu và căm phẫn.
“Tôi
thay mặt cho Ayakashi ở đây tạ lỗi vì không thể giúp được gì. Nhưng chúng tôi
không hề liên quan đến sự việc này. Cảm phiền các ngài rời đi.” Trưởng lão dựa
vào người ta để đứng lên.
“Đừng!
Trường lão!” Ta vội níu tay ông ấy lại.
“Được
thôi.” Hắn vừa cưởi gian vừa siết chặt thanh kiếm trên tay.
Mắt
ông ấy đã quá mờ để nhìn rõ biểu cảm đáng sợ của hắn lúc này.
Và
rồi hắn nhanh chóng chém vào đầu của trưởng lão. Thân xác ông ấy rơi xuống
trong sự ngỡ ngàng của ta. Mọi thứ cứ như cảnh quay chậm, ta mãi mới cất nên lời.
“Trưởng
lão! Trưởng lão! Mở mắt ra đi, trưởng lão!”
“Gào
thét vô ích! Các huynh đệ, đập phá hết cho đến khi chúng chịu khai! Nếu chúng
nhất quyết không nói, giết chúng để cúng tế vong linh những người đã khuất!”
Tên
đội trưởng vừa điên tàn đập phá, vừa ra lệnh cho những tên thuộc cấp đang chực
chờ mệnh lệnh với biểu cảm căm hờn cùng cực. Người dân đâu có biết chuyện gì để
mà khai. Nhìn thấy cảnh chúng chém giết đồng bào mình một cách vô cớ, mọi sự phẫn
nộ trong ta tuôn trào, ta dùng cánh tay Oni lao vào giết chúng. Ngay khi
chúng định dùng bùa chú, ta dùng thủy ma thuật cuốn trôi chúng.
(Không
có ma thuật, chúng chẳng qua là loại tép riu mà thôi! Vậy mà chúng dám!)
Khi
ta túm lấy áo tên cầm đầu đang bị thương, ghì hắn xuống đất và giơ nắm
đấm từ cánh tay Oni đầy gai trước mặt hắn, thì hắn khóc lóc van xin.
“L-L-Làm
ơn… hãy tha thứ cho sự ngu ngốc của tôi! Các ngài là rộng lượng và cao đẹp nhất!”
“Giống
loài các ngươi thật xấu xí!”
Ta
muốn kết liễu hắn, nhưng một cánh tay khác xoẹt qua giữ tay ta lại và tay
còn lại ôm chặt lấy phần bụng ta, nhấc ta lên và kéo ta về phía sau. Là sư
phụ của ta.
“Thiếu
chủ! Xin hãy dừng lại!”
Khi
đó phụ thân bước đến, ông ấy cúi mình và xin lỗi hắn.
“Xin
thứ lỗi sự quản thúc không nghiêm của chúng tôi.”
“Ng-Ngươi…
C-C-Các ngươi…” Hắn từ từ đứng dậy.
(PHỤ
THÂN!)
Ta
vẫn không bỏ cuộc. Ta vùng vẫy trong vòng tay sư phụ và cuối cùng cũng thoát
được. Ta phải giết hắn bằng mọi giá. Vậy nên ta dùng chân đạp vào người hắn,
làm hắn bay xa.
“SHIN!”
Nghe
được tiếng thét giận giữ, oai nghiêm của phụ thân, ta vừa mới hoàn hồn quay lại
nhìn thì đã bị đánh ngất từ phía sau bởi sư phụ.
-----------------------------------------------------------------------------------------------------
Lúc
ta tỉnh lại đã thấy mình ở trong căn phòng quen thuộc. Thứ đầu tiên ta nghe thấy
là tiếng kêu mừng rỡ của hầu nữ Ayume.
“Thiếu
chủ tỉnh rồi, phu nhân!”
Nghe
vậy, ngay khi ta vừa mới ngồi dậy, mẫu thân đang ngồi khóc vội ôm lấy ta trong
lúc nước mắt giàn giụa.
“Ôi
Shin, con trai! Con hẳn đã rất đau khổ và sợ hãi! Đừng lo, có mẫu thân đây rồi!”
Ta
muốn nói là ta cảm thấy những lời đó thật giả tạo và kinh tởm. Chừng nào bà ấy
mới thôi bao bọc ta như đứa trẻ lên ba chứ?
“… Phụ
thân đâu rồi, thưa mẫu thân?” Ta ngẩn đầu dậy và hỏi bằng giọng lãnh đạm.
“Phụ
thân con đang tạ lỗi với các thuật
sư ở phòng khách.”
Ngay
khi nghe điều đó, ta đẩy nhẹ bà ra và tức giận lấy thanh kiếm yêu quý nhắm đến
phòng khách.
“Shin!
Con muốn đi đâu?” Bà ấy vẫn ngồi đó và hoảng hốt hỏi ta.
“…”
Ta không muốn trả lời.
“Mau!
Mau giữ thiếu chủ lại!” Bà ấy dựa vào một người hầu để đứng dậy và nói những
người còn lại.
Ta
chạy nhanh nhất có thể để tới phòng khách. Đừng coi thường sức mạnh đã được tôi
luyện của ta! Ngay bây giờ ta vẫn đủ sức để giết các ngươi, NHÂN TỘC HẠ ĐẲNG! Tại
sao chúng ta là kẻ cúi đầu tạ lỗi khi chúng là kẻ gây sự vô cớ? Cả phụ thân nữa,
tại sao ông không dùng khí thế oai nghiêm của mình để áp đảo chúng? Ông ấy đã
xem thường ta và cả lòng tự tôn của chính mình.
Lúc
ta đến nơi và định vào phòng, ta bị sư phụ giữ lại. Ta đã nhìn thấy hết cái cục
diện vô lý qua khe cửa và nghe hết toàn bộ mọi lời lẽ đáng khinh vào lúc đó.
“Chúng
tôi xin lỗi vì những chuyện đã gây ra.” Ông ấy đang cúi gầm mặt xuống.
“Các
ngươi chán sống rồi hay sao?” Tên cầm đầu đã được chữa thương, đang hét lớn với
phụ thân.
“Là
lỗi do ta không biết dạy con. Ta sẽ trừng phạt nó thật nghiêm khắc.”
“Vậy
là ổn thỏa sao? Nó phải bị đưa về Shirakawa để xử tử mà răn đe kẻ khác!”
“Ta
sẽ làm mọi thứ ngài muốn, gia tài hay cái mạng già này, chỉ xin ngài đừng làm hại
mọi người trong gia tộc của ta.”
“Xem
thái độ thành khẩn của ngươi, ta nghĩ ta nên cho các ngươi cơ hội. Ngẩng đầu
lên đi.” Hắn cười khoái trá.
“…”
“Hiện
tại một nhóm quân bạo động Ayakashi đang làm loạn, trong đó có ả ma nữ đã giết
hại người thân và đồng đội của chúng ta. Đã có người thấy ả đến đây và nói chuyện
với người dân trong trấn. Chúng ta đã đi hỏi khắp nơi, nhưng không có ai thành
thật khai báo cả, vậy nên mới phải dùng bạo lực để ép chúng nói ra.”
“…”
Xem ra phụ thân cũng đang kiềm chế xổ ra cơn phẫn uất trong người, ta có thể thấy
điều đó qua bàn tay đang run lên bần bật của ông.
“Và
quan trọng hơn kẻ dẫn đầu chúng là Kijin.” Hắn nói tiếp.
“Kijin?!”
(Là
kẻ cầm đầu các Ayakashi lúc còn ở Hinomoto!)
“Để
hạn chế sự lớn mạnh của chúng, chúng ta phải nhanh chân thu thập lực lượng.”
“Ta
đã hiểu ý ngài.”
“Vậy
thì khi có lệnh, cả ngươi cũng phải ra trận đó. Đầu của Kijin chính là cách để
ngươi trả món nợ máu này.”
“Đã
rõ.”
“Các
huynh đệ, đi!” Tên đó hống hách bỏ đi.
Ta
hất tay sư phụ ra và xông vào nắm lấy hai vai phụ thân.
“Phụ
thân, tại sao Người phải cúi đầu trước chúng như vậy? Lũ tép riu đó Người có thể một đòn giết tất m--”
Một
cái tát mạnh, in dấu năm ngón tay trên má phải của ta.
“Phụ
thân! Người vừa tát con sao?”
“Chúa
công, xin ngài bĩnh tình!” Mẫu thân, người cuối cùng cũng bắt kịp, đang thở hồng
hộc vẫn lao vào cầm lấy cánh tay của phụ thân.
“LÀM
SAO TA BÌNH TĨNH ĐƯỢC CHỨ! CÔNG SỨC NGÀN NĂM CỦA CẢ YÊU GIỚI BỖNG CHỐC NGÀN CÂN
TREO SỢI TÓC CHỈ VÌ NÓ! TA HỎI NÀNG, TA PHẢI LÀM SAO VỚI NÓ ĐÂY?”
Lần
thứ ba ta thấy phụ thân tức giận như vậy.
“Giam
nó lại! Không cho ra khỏi phòng! Khi nào nó biết hối lỗi thì cho ăn! Nếu không
thì để mặc cho nó chết! Chúng ta không cần một người thừa kế không hiểu thế cục
và hành động cảm tính!”
“Chúa
công, thiếp xin ngài, thiếp sẽ thay Shin chịu tội.”
“Chúa
công, xin hãy suy xét. Thiếu chủ còn quá non trẻ nên không hiểu chuyện.”
“NÓ
NHƯ THẾ LÀ VÌ CÁC NGƯỜI CHIỀU CHUỘNG NÓ QUÁ ĐẤY! VÀ NÓ LÀM ĐƯỢC GÌ CHO CÁI NHÀ
NÀY NGOÀI VIỆC KHIẾN TA NỔI GIẬN VÀ GÂY HOẠI DIỆT MÔN?! NÓ ĐÃ MƯỜI BỐN TUỔI ĐÂU
RỒI CƠ MÀ!”
“Nhưng…”
“Thưa
ngài!”
Những
gia nhân đến bắt lấy ta, nhưng ta không thể để bị bắt như vậy được. Ta chịu quá
đủ rồi, ta không thể ở cùng đám người bạc nhược này nữa rồi.
Ta
dùng cánh tay Oni, hất văng mọi kẻ đến chỗ ta và cố gắng chạy thoát. Dù chúng rất
đông nhưng cuối cùng ta vẫn vượt qua được. Thời khắc ta đặt một chân qua cánh cống,
phụ thân một lần nữa dùng giọng khàn đặc để nói lớn với ta.
“NGAY
KHI NGƯƠI BƯỚC CHÂN CÒN LẠI QUA CÁNH CỔNG, NGƯƠI SẼ KHÔNG CÒN LÀ NGƯỜI NHÀ AOKI
NÀY NỮA!”
“ĐỪNG,
SHIN!”
“THIẾU
CHỦ, ĐỪNG ĐI!”
Ta
cắn chặt môi và dứt khoát ra đi. Mặc cho ánh mắt tức giận của phụ thân, mặc cho
tiếng gào thét khàn cổ vô vọng trong nước mắt của mẫu thân và sư phụ. Ta thề rằng
mình sẽ không bao giờ trở lại nơi đó lần nào nữa!
-----------------------------------------------------------------------------------------------------
Về
đám thuật sư ngày hôm nay, để tránh bứt dây động rừng, ta tạm tha cho tới ngày
gặp lại. Mục tiêu của ta bây giờ là tìm Kijin và gia nhập phe ông ta. Nếu người
của ông ta thật sự đến thị trấn thì ta chỉ cần mai phục ở đâu đây là được. Bởi vì đến đêm ta vẫn chưa về, nên mẫu thân
đã sai người đi tìm khắp nơi, ta lẩn tránh cả ngày sau đó. Đó là lần đầu tiên
ta phải lấy trộm đồ ăn và áo quần từ các quán đang bận bịu dọn dẹp mớ hỗn độn
hôm qua. Biết sao được, giờ ta chẳng một xu dính túi. Chính xác là lúc đi,
ngoài thanh kiếm ra thì chẳng có gì, bởi vì ta lúc đó vẫn đang mặc đồ ngủ. Đêm khuya,
lúc ta đang gật gù trên một cành cây thì nhìn thấy một kẻ lạ mặt. Chỉ nhìn lướt
qua ta đã thấy, là một ả ma nữ với bộ mặt vô cùng xấu xí.
(Là
ả! Nguồn cơn của mọi chuyện!) Ta nắm chặt Tĩnh Nghiên Hoàn và kiềm chế bản thân có thể lao ra giết ả bất
cứ lúc nào.
Ả
gõ cửa nhà yêu hồ bán mỹ phẩm dược liệu.
(Vậy
là chúng đã biết nên mới nhắm vào người phụ nữ đó?) Phần nào trong ta đang thấy
hối hận.
Ả gõ
cửa một hồi, thổi hơi qua khe cửa để bên trong nhận ra đó là hơi thở của một
Ayakashi. Nhưng cánh cửa không hề mở và một lá thư được gửi qua khe cửa.
“Các
thuật sư đã đến đây. Hãy để chúng tôi yên.” Ả ta nghiên đầu, đọc thành tiếng nội
dung lá thư.
“Haizzz!
Thôi vậy!” Ả ta chán nản bỏ đi.
“Đứng
lại.” Ta đặt tay phải mình lên vai ả, để thuận tiện khi ả phản kháng, ta sẽ
dùng cánh tay Oni.
“Gượm
đã! Chúng ta có thể nói chuyện!”
Ta
vẫn quan sát cử động của ả, đề phòng ả dùng độc.
“Ngươi
và yêu hồ đó có mối quan hệ gì?”
"Đây
là lần đầu ta đến tiệm này, trước đó ta được một người quen giới thiệu. Ta chỉ
đến mua dầu tắm thôi mà. Đây, để ta cho ngươi xem bằng chứng.” Ả ta lấy một lọ
thuốc lỏng rồi thoa lên mặt mình và thoắt cái quay đầu, kế sát mặt nhìn ta.
Đó
là một người phụ nữ đẹp như tiên nữ khiến ta giật mình lùi bước. Song, chỉ sau
vài giây ta, khuôn mặt ả trở lại như cũ: Cặp mắt lồi với con ngươi nhỏ màu nâu
đất, gương mặt nhọn, da nhăn nheo và khô rát, lỗ mũi xệ xuống tận môi, hàm răng
dài lên tới mang tai.
“Ta
phải mua loại dầu này để ngụy trang, không thì không thể làm nhiệm vụ hoặc là dọa
chết người. Ngươi hiểu chứ?” Ả ta giơ lọ thuốc lên và nhe răng cười với ta.
Bộ
mặt đó mới tởm lợm làm sao!
“Ngươi!
Dẫn ta đến chỗ Kijin.” Thay vì hỏi dông dài, ta quyết định vào thẳng vấn đề,
phòng ả chạy trốn.
“…!
Ngươi biết ngài ấy? Tiểu quỷ nhà ngươi là ai?”
“… Shin.”
“Khoan,
hình như mới nãy ta có nghe cái tên này… Ngươi là thiếu chủ nhà Aoki!” Ả ta thảng
thốt chỉ tay vào mặt ta.
“Đúng
thế.”
“Bọn
chúng tình dùng mưu kế rẻ tiền này để lừa chúng ta sao?” Ả ta từ từ nói và rồi phất
tay áo, phóng một đống tơ về phía ta.
(Tsuchigumo!)
Nhưng ta đã nhẹ nhàng cắt đứt chúng với thanh kiếm bọc yêu lực của mình và kề nó vào cổ ả ta.
“Lời
giải thích thích hợp nhất lúc này là: Nếu muốn lừa ngươi, chả phải ta nên tỏ ra
là một đứa trẻ mô côi yếu ớt, thay vì kề kiếm vào cổ ngươi phải không?” Ta ấn
nhẹ lưỡi kiếm qua lớp da nâu nhăn nheo của ả. Yêu lực cuộn chảy trong Tĩnh
Nghiên Hoàn có thể làm ả tan thành tro
bụi bất cứ lúc nào. “Ngươi đoán xem, ngươi sẽ phun tơ quấn chặt ta trước hay ta
sẽ cắt cổ ngươi trước?”
“Đ-Được
thôi. Đi theo ta.” Ả ta run sợ trả lời.
Ta
vẫn để lưỡi kiếm trên cổ ả, để ý cử động của ả. Ả dẫn ta đến một cánh đồng lạnh
lẽo hoang vu.
“Nếu
ngươi định lừa ta thì cẩn thận cái mạng quèn của mình đi!”
“Từ
từ, ta biết mà!” Giọng nói ả run run, ả cẩn thận bước chân.
Cuối
cùng, chúng ta đã đến một cái miếu hoang.
“Để
vào được, hãy đưa tay qua cánh cổng và nói: Mở ra con đường đến sự thật.”
(Một
loại kết giới có điều kiện à?)
“Được.”
Ta
và ả lần lượt làm thế. Ả tiếp tục dẫn ta vào trong. Những ngọn lửa xanh lần lượt
được thắp sáng, chúng ta cứ tiếp tục đi rồi gặp một tên tiểu yêu một mắt.
“C-C-Cô
Oboro, h-hắn là ai vậy?” Tên tiểu quỷ sợ hãi trốn sau một cái trụ.
“Hắn
là người mới, báo cho Kijin đại nhân là ta cần gặp ngài gấp, thế thôi! Nhanh
lên, đừng hỏi nhiều!”
Ả
hét một lèo với tên tiểu quỷ. Xem chừng dù có hồi phục nhanh cấp mấy, cái cổ của
ả vẫn chẳng chịu được cái chạm sắc lạnh từ Tĩnh Nghiên Hoàn của ta.
“V-Vâng.”
Tên tiểu quỷ nhanh chóng vào trong rồi bước ra.
“Hai
người có thể vào.”
“Chừng
nào ngươi mới định bỏ nó xuống?”
“Khi
Kijin cho phép.”
Ả
ta nhăn mặt, nghiến răng, trông cứ như muốn ăn tươi nuốt sống ta mà không được.
Ngay khi hai ta bước vào căn phòng với ánh đèn lập lòe, một giọng nói phẫn nộ cất
lên trong mơ màng.
“Có
việc gì gấp mà làm phiền ta lúc nửa đêm canh ba thế này?”
“Xin
thứ lỗi vì đã phá hỏng giấc mộng đẹp của ngài, đại nhân. Tại tên tiểu tử này
nóng lòng muốn gặp ngài. Ngài thấy chứ, uy hiếp tiểu nữ đến mức này?”
Từ
sau tấm màn, một ánh mắt đỏ rực đầy uy lực nhìn thẳng vào ta khiến toàn thân ta
khựng hẳn lại.
“… Ngươi
có thể thả thuộc hạ của ta ra rồi chứ?” Ông ta hỏi.
Ngay
khi ta rút lại kiếm, ta xô ả ngã mạnh xuống sàn rồi quỳ xuống trước tầm màn. Không
thể để ả chộp lấy cơ hội.
“Thứ
lỗi cho sự thất lễ. Vì đang vội, không còn cách nào khác nên tôi mới phải làm
như vậy.”
“Nói
đi, ngươi là ai? Lý do gì mà muốn gia nhập với chúng ta?”
“Tôi
là Shin, từng là người thừa kế của tộc Aoki. Vì quá bất mãn với thái độ phục
tùng nhân tộc của họ, tôi quyết định tham gia cùng ngài, giành lấy những thứ
đáng lẽ đã thuộc về Ayakashi.” Ta chỉ có thể chứng thực lời nói bằng ánh mắt đầy
quyết tâm và hận thù của mình.
“Đứng
dậy đi.”
“Tạ
ơn ngài.”
Từ
khi nào Kijin đã đứng trước mặt ta. Một người đàn ông với mái tóc và đôi mắt đỏ
ngầu, tóc ngắn ngang vai, gương mặt trung niên giờ đang phờ phạc, làn da thì
tái nhợt.
(Aka
Oni!)
Ông
ta cất tiếng nói cùng với hơi thở nặng nề, nhìn ta bằng ánh mắt nghiêm trọng,
buộc ta phải nhìn vào mắt ông ta. Ta đã do dự một chút song vẫn giữ ánh mắt
kiên định nhìn ông ta.
“Ánh
mắt đó không tệ đâu. Rất có khí chất! Hahaha.” Ông ta cười lớn trước khi tiếp lời.
“Lẽ
ra ta muốn đích thân thử năng lực của ngươi, nhưng vì ta đang không được khỏe,
vậy nên Oboro…!” Ông ta nhìn qua ả yêu nhện, làm ả lập tức quay mặt đi. Kijin trơ ra một khắc mới nói tiếp bằng giọng
lãnh đạm. “… Nếu đánh bại Oboro, ngươi sẽ trở thành tay chân của ta.”
“Vâng.”
“K-Kijin
đại nhân! T-Tiểu nữ không làm thế được!”
“…!
Làm đi!” Ông ta nhìn ả bằng ánh mắt kinh tởm, như thể muốn ả biến đi càng sớm
càng tốt.
“… Vâng.”
Ta
và ả ra trước sân để giao chiến, Kijin đứng trên thềm để quan sát, tên tiểu quỷ
lúc nãy nấp sau lưng Kijin run như cầy sấy.
“Bắt
đầu đi.”
Ngay
sau hiệu lệnh của Kijin, một cơn gió nhẹ thôi qua mang theo những chiếc lá kêu xào
xạc.
“Ta
nhường ngươi tấn công trước.”
“V-Vậy
ta không khách sáo đâu!”
Ả
ta lần nữa dùng tơ nhện phóng ra từ lòng bàn tay và ta cũng chặt đứt nó lần nữa.
Ta lao đến nhằm chém ngang qua bụng ả, ả không kịp tránh nên ngã xuống một cách
đau đớn.
“A!
A! Ta-Ta đầu hàng! Làm ơn ngưng lại đi!”
Ngay
khi ta vừa định tra kiếm vào vỏ:
“OBORO!
Ngươi là một trong chiến binh thân cận của ta, vậy mà dễ dàng bỏ cuộc thế sao?
Đem hết lòng tự tôn và sức mạnh của ngươi ra để giành chiến thắng cho ta!”
“K-Kijin
đại nhân! Tiểu nữ không muốn ngài thấy hình dạng này của tiểu nữ, nhưng vì ngài…
TIỂU NỮ SẼ CHIẾN THẮNG VÌ NGÀI!”
Bỗng
nhiên một luồng khí đen bao phủ ả, tạo ra luồng gió độc làm ba người còn lại
chúng ta phải nhắm chặt mắt lại và bám vào bất cứ thứ gì gần đó. Lúc mở mắt ra thì đã thấy một con nhện đất to lớn
màu nâu với những cặp mắt đỏ rực, đang đứng trên mạng nhện mà ả giăng khắp nơi.
Phỏng đoán qua kích thước, xem ra ả đã tu luyện được khá lâu. Ả ta dùng tơ nhện
chặn đường ta. Ta nảy ra ý định nhảy lên đó để tiếp cận ả. Nhưng tốc độ phóng
tơ của ả càng ngày càng nhanh. Ta vừa không né kịp một cái thì đã bị ả phun tơ
thành một cục dính chặt vào tường.
“Giờ
xem ngươi làm sao? Toàn bộ chỗ tơ này siêu dính đấy! Hahaha.” Ả ta lại gần, những đôi mắt nhỏ màu đỏ của ả
sáng rực lên, ả nhe hàm răng khổng lồ cười với ta. “Kijin đại nhân, tiểu nữ thắng
rồi. Tiểu nữ được phép giết thằng nhãi xấc láo này chứ?”
“Chưa
được.” Kijin nhíu mày, nói.
“Sao
cơ ạ?” Ả quay lại nhìn về phía ta.
Ta
vùng vẫy một hồi, kích hoạt cánh tay Oni cùng thủy ma thuật để thoát thân và xới
tung mặt đất. Một làn khói trắng mù mịt làm ả không thể quan sát, ngay lúc đó,
ta ra đòn quyết định.
<Xoáy
Nước> Ta dùng nó để đánh ả bay vào tường.
Bức
tường nứt rạn và in hình ả lên nó. Ả lại biến về dạng người và dùng chút sức lực
cuối cùng để phóng tơ vào người ta. Đó là loại tơ độc, có uy lực phá hoại lớn với
bất cứ thứ gì nó chạm vào. Những viên gạch lót, những nhánh cây ngọn cỏ, những
cột trụ và bậc cấp đều bị tan chảy xèo xèo. Trong giây phút đó ta đã cảm thấy lạnh
gáy. Ả quả nhiên là chiến binh thân cận của Kijin.
“Tiểu
nữ… sẽ chiến đấu đến phút cuối cùng… KIJIN ĐẠI NHÂN!”
Nhưng
tốc độ của chúng không giống lúc nãy, ta đã tránh được và nhảy lên phía trên của
ả. Ta dùng cánh tay để chặt đôi ả từ trên xuống dưới và dùng ánh mắt sắc lạnh
vô tình nhất ta từng có để nhìn hai nửa cơ thể tứa máu của ả rơi phịch xuống đất.
(Đây
là dành cho trưởng lão và những người đã chết, bao gồm cả “Aoki” Shin.)
“O-O-Oboro!”
Tên tiểu quỷ thét lên sợ hãi, níu chặt vạt áo của Kijin không buông.
“Giờ
tôi có thể thay ả trở thành cánh tay đắc lực của ngài rồi chứ, Kijin đại nhân?”
“… Ngươi
chính thức là người của Đông quân Ayakashi.” Ông ta nói mà chẳng có chút khí lực
nào, gương mặt nhăn nhó, rõ ràng cảm xúc hối tiếc đang dày vò ông ta.
Khi
ông ta định vào phòng trở lại:
“Kiriku,
dẫn hắn về phòng và dọn dẹp xác của Oboro.”
“D-Dọn-dọn
xác?! Tiểu nhân k-không làm được!”
“Để
tôi dọn cho ạ.” Câu nói của ta làm hai người họ ngạc nhiên ngoảnh lại.
“Tôi
còn phải đem tế ả cho những vong linh đã chết oan uổng.”
“Oboro
có thù oán gì với ngươi, khiến ngươi căm hận cô ta đến mức đó?”
“Ả
đã phá hủy gương mặt và giết người yêu của một bọn thuật sư cấp thấp, kể cả đồng
bọn của chúng. Kết quả là chúng đã dồn những thù oán đó lên những người dân vô
tội nơi tôi ở.”
“…!
Ở sau lưng ta làm ra chuyện như thế, ả đáng chết.”
“Ngài
có yêu ả không?” Ta cúi gầm mặt xuống bình tĩnh hỏi Kijin.
“…!”
“Nhưng
thứ ngài yêu là gương mặt mỹ miều của ả đúng không? Ngài không muốn thừa nhận
nhưng toàn bộ cử chỉ của ả và ngài đã nói lên tất cả. Ngài không cần phải xấu hổ
vì bây giờ tôi đã là người của ngài. Hãy nói ra tất cả đi, ngài đừng để cảm xúc
đó hủy hoại khuôn mặt uy nghiêm của ngài (giống phụ thân tôi).”
"Ngươi!
... Ta..."
"Dù
ngài có nói ra từ đầu thì tôi vẫn sẽ giết ả." Ta ngẩn mặt lên nhìn Kijin bằng
ánh mắt sắc lạnh như lúc ta nhìn ả yêu nhện.
“… Về
nghỉ đi.” Kijin lườm ta một cái rồi quay lưng nói.
Tên
tiểu quỷ nãy giờ không dám nhìn ta.
Nói
ra những lời muốn nói thật khiến lòng ta dễ chịu hơn bao giờ hết. Tuy chẳng biết
được nói những lời đó rồi, liệu ngay mai có phải ngày chết của ta không? Ta thở dài rồi hốt xác ả kia đi và đặt bên bờ con sông toàn những con thuồng luồng hung hãn để mời chúng xơi.
“Hãy
yên nghỉ, vì tôi đã trả thù được một phần cho mọi người rồi! Tôi phải rửa sạch
món nợ máu này càng nhanh càng tốt! Hãy phù hộ cho tôi! Tôi chắc chắn sẽ thành
công!”
Sau
khi vung thanh kiếm qua mặt nước làm những giọt nước bắn tung lên cao, phản chiếu
lại ánh trăng, ta đưa Tĩnh Nghiên Hoàn ra trước mặt mình và nêu lên lời thề đó.
{Ọc
ọc.}
Ta
đã ăn khá nhiều bánh nhưng xem ra cuộc chiến bán sống bán chết với ả yêu
nhện làm tiêu hao hết năng lượng rồi. Ta
đi tìm tên tiểu quỷ và xin một ít cơm, nhưng nó lại run sợ, chỉ ta hướng nhà bếp
và nơi để số cơm nắm rồi chuồn lẹ.
Từ
giờ, ta phải gặp nó hàng ngày, không thể cứ giao tiếp kiểu này được. Vậy nên ta
cố làm thân với nó. Kể từ đó, nó chủ động bám lấy ta. Nó giới thiệu cho ta về
nơi này là nơi ở riêng của Kijin và các ngôi miếu khác là nơi hoạt động của các
nhóm Ayakashi khác.
-----------------------------------------------------------------------------------------------------
Vào
một ngày, ta đang ngồi chản nản bên hiên thì Kiriku đến bắt chuyện cùng một
khay trà bánh.
“Ừm,
Shin đại nhân, anh từng nghe về thiên tình sử của Kijin và vu nữ Tsurura ở
Hinomoto chưa?”
“Ta
đã nghe nhiều câu chuyện với các nhân vật giấu tên, nên ta không biết là mình có
nghe về nó hay chưa.”
“Vậy,
anh hãy kể cho tôi nghe câu chuyện tương tự được không?”
“Sao
tự nhiên nhóc lại hứng thú với ba thứ chuyện này thế? Để xem nào…”
“Ta
sẽ kể nó.”
“Kijin
đại nhân!” Chúng ta đồng thanh gọi tên ông ấy.
“Ngài
lại đi kể chuyện tình à?” Ta cười nhạt.
“Đó
chính là sự thật về cuộc chiến ngàn năm giữa nhân giới và yêu giới.”
“…!”
Ta
lắng nghe rõ mồn một từng câu từng chữ Kijin kể - câu chuyện về món nợ của yêu
giới và nhân giới với nhau, câu chuyện đã khiến con đường ta bước không còn có
thể lùi được nữa.
-----------------------------------------------------------------------------------------------------
Mười
hai năm sau, trong một nhiệm vụ, ta lưu lạc đến một thị trấn của Sunigtaina ở Lục
địa Kardia. Ở cái nơi mà cổng dịch chuyển còn chẳng có, ta bị móc túi bởi một kẻ
nào đó, dùng một bí thuật vi diệu nào đó. Lúc ta đang đói bụng và ngồi nghỉ dưới
một gốc cây thì một tên mặc áo choàng trắng, mặt trùm kín mít đến chỗ ta hỏi
chuyện. Ta cười gượng, kể cho hắn rằng mình bị móc túi và đang bị lạc. Hắn nói
rằng có thể cho ta về chỗ hắn ở tạm và làm việc để kiếm tiền về nhà. Ta đồng ý
đi với hắn. Cái bụng của ta dường như cũng tán đồng bằng tiếng trống rõ to. Bị
cười trêu chọc bởi một kẻ lạ mặt là nỗi nhục lớn thứ hai cuộc đời ta.
Vidar
dẫn ta về nơi gọi là trại mô côi Piera. Ta sống ở tạm đó, trông lũ trẻ lúc hắn
đi vắng và làm khuân vác để kiếm thêm tiền. Ở đó, ta trải nghiệm cảm giác được
làm anh trai, bởi vì ta là con một mà. Nhưng ta đã nghi ngờ điều đó khi nhìn thấy
em ấy – Aina.
Một
cô bé với mái tóc và màu mắt xanh nhạt giống hệt mẫu thân. Cô bé đó cũng là Ao
Oni, đã bị bắt cóc, bị đấu giá và cuối cùng được Vidar nhận nuôi. Lúc ta hỏi về gia đình của em ấy, em ấy nói rằng
chỉ nhớ mình là con một, còn khuôn mặt và tên của cha mẹ lẫn những người thân
quen, em ấy đều không nhớ. Điều khiến ta dao động là mẹ Aina luôn khóc hằng đêm
khi nhớ đến ai đó, nhưng em ấy cũng không nhớ cái tên bà ấy đã gọi. Vốn ta luôn
tránh né quan tâm mọi chuyện liên quan đến nhà Aoki, nên ta không biết chắc. Nếu
lỡ em ấy thật sự là em gái của ta, ta cũng không dám nhận. Nếu ta nói ra, chắc
chắn em ấy sẽ đòi ta đưa về cái căn nhà mà ta chẳng còn muốn nhìn đến. Dù vậy,
em ấy sớm đã biết ta đến từ Hakuruto - quê nhà của em ấy và cũng là Ao Oni, nên
nằng nặc đòi ta đưa về. Dĩ nhiên, ta từ chối.
Ta
cũng rất muốn là người anh trai tốt của em, Aina. Nhưng hoàn cảnh không cho
phép. Vậy nên ta sẽ trân trọng những khoảnh khắc chúng ta ở cạnh nhau.
Vào
ngày cuối cùng ta ở lại cô nhi viện, ta đã từ biệt Aina, trao cho cô bé cuốn
sách kinh nghiệm dùng kiếm thuật, thủy ma thuật và cánh tay Oni của ta. Đặc biệt
là thanh đoản kiếm bất li thân từ nhỏ của ta (Ta có một thanh kiếm khác được Kijin
tặng.) để minh chứng rằng ta sẽ luôn đồng hành cùng em ấy.
(Hãy
sống thật trong sạch và tự do nhé, Aina. Xin hãy bảo vệ con bé, Kijin đại nhân,
tiểu thư Tsurura!)
-----------------------------------------------------------------------------------------------------
Cứ
tưởng thế là dứt nợ với nhà Aoki thì sự kiện khác lại đến, mẫu thân ta qua đời.
Ta vốn định không đến đám tang bà ấy. Nhưng nghe đồn bà ấy chết do ngã bệnh vì quá
đau buồn bởi sự mất tích của con gái khi nó mới lên bảy. Quá trùng hợp mọi chuyện
xảy ra với Aina, vậy nên ta muốn xác nhận thật rõ. Ta đành dẹp lòng tự tôn qua
một bên lần nữa để về lại căn nhà đó. Ta đợi người đến viếng về hết rồi lẻn vào
cửa sau để vào phòng phụ thân hỏi chuyện. Trong lúc suy nghĩ mình nên bắt chuyện
với ông ấy thế nào thì ta bất cẩn để bị phát hiện.
“N-Ngươi
là ai?” Là giọng nói của một hầu gái quen thuộc. Ayume là người hầu của ta từ
khi mới lọt lòng, cũng là con gái của vú nuôi của ta nên vốn chúng ta tình như
chị em.
“Tỷ
à, tỷ không nhận ra đệ ư?” Ta
quay lưng lại nhìn cô hầu, nở một nụ cười ngọt ngào với cô ấy.
“C-Cậu
là thiếu-thiếu chủ Shin!” Cô ta bắt đầu lùi bước, không thể tin vào thứ cô ta
đang thấy hiện giờ.
“Đúng
thế!” Ta từ từ bước theo, ép cô ta cùng đường vào bức tường ở phía sau gần đó.
“Nên
chị sẽ để em vào thăm cha mẹ chứ? Hay là…” Ta dùng một ngón tay để kéo thanh kiếm
lên, cái lưỡi sáng bóng của nó phản chiếu gương mặt hoảng loạn của Ayume.
“V-Vâng!
Nhưng đừng nói—” Ta đang phấn khích chờ cô ta nói hết câu thì:
“NGƯƠI
CÒN DÁM VÁC MẶT VỀ ĐÂY!” Một tiếng thét thân thuộc cất lên từ phía sau lưng.
Ta
thu kiếm lại và quay về nhìn người đó, người phụ thân đã già đi bao nhiêu kể từ
ngày ta ra đi. Có vẻ ông đã để mặc thời gian hằn vết lên gương mặt chứ không
dùng đến khả năng bất lão của Oni.
“Đúng
là khỏi mất cô—” Ta vừa nói vừa cười, chưa kịp dứt lời thì một nắm đấm nhắm vào
mặt ta, nhưng ta đã chặn được.
“Đừng
tức giận thế, chúa công. Tôi chỉ đến đây để xác nhận chuyện của Aina mà thôi.”
Ngay
khi nghe ta nói thế, phụ thân thu tay lại.
“Ngươi
biết Aina ư?! Ngươi gặp nó ở
đâu?” Ông điên loạn hỏi ta.
“Đây
không phải là nơi tiện để nói chuyện.” Ta cười một cách mỉa mai.
“…”
Phụ
thân ra lệnh cho cô hầu gái trở lại làm việc, tuyệt đối không được hé răng nửa
lời. Tuy nhiên, ông không dẫn ta vào phòng mình và lại vào phòng thờ mẫu thân lúc
này không một bóng người. Thiết nghĩ đe dọa là không cần thiết, việc ông dẫn ta
đến đây chắc chắn là vì không muốn để ai phát hiện.
“Trước
khi nói về chuyện của Aina, hãy vái lạy mẫu thân của ngươi. Nàng ấy đến lúc chết
vẫn nhớ về ngươi, vẫn gọi tên ngươi, vẫn khóc vì ngươi, vẫn muốn gặp ngươi và
muốn chạm vào ngươi, vậy mà…”
Ta
nghe rõ mọi lời ông ấy nói nhưng ta không đáp, chỉ lặng lẽ đến vái lạy mẫu thân.
“Chúc cho Người được siêu thoát, phu nhân Yoshina đáng kính.”
“Đó
là những gì ngươi có thể nói sao?” Phụ thân tức giận nói lớn với ta.
“Vậy
tôi phải nói gì? Hối hận hay đau khổ? Nếu vậy thì tôi không làm được. Tôi còn
chẳng định về dự tang bà ấy. Bởi vì tôi
không còn là “Aoki” Shin. Vậy nên đừng để lộ bộ mặt đó trước người dưng như
tôi, chúa công.” Ta vừa nói vừa đứng dậy, bước tới chỗ phụ thân.
“… Vậy,
về Aina, ngươi có thể nói ta nghe về con bé rồi chứ?”
“Cô
bé tên Aina ấy là một Ao Oni có mái tóc và màu mắt giống phu nhân Yoshina. Lúc
nào cũng vui cười và hay nũng nịu, nhưng thật sự rất cá tính và mạnh mẽ. Em ấy
bị bắt cóc năm bảy tuổi, bị đấu giá và rồi được chủ một cô nhi viện nhận nuôi.
Hiện giờ, con bé vẫn sống tốt với gia đình mới.” Ta hạ giọng xuống, buồn bã kể
lại khi nhớ về Aina đáng thương.
“…!
Đó đúng là Aina của chúng ta!” Phụ thân run rẩy nắm chặt tay áo, cúi mặt nhưng
ta vẫn thấy hai dòng nước mắt của ông chảy xuống. Những giọt nước mắt lăn trên
gò má ấy, ánh lên một ánh sáng thật đẹp, chúng như thể đang nài nỉ ta.
Ta
vốn định nói ông đừng khóc trước mặt ta, nhưng điều đó thật không hay, vậy nên
ta quyết định bỏ đi.
“Khoan,
ngươi cứ thế mà đi sao?”
“Ý
ngài là gì?”
(À
phải rồi, chắc ông ấy muốn hỏi chỗ ở của Aina.)
Ta
thở dài, quay lại nhìn thì phát hiện mình đã bị bao vây. Người dẫn đầu đám gia
quân chính là sư phụ ta - người
bây giờ đã bị tật một chân và sau lưng ông là cô hầu gái Ayume, cô ta vừa khóc
vừa sợ hãi. Đám gia nhân còn lại khi nhìn thấy ta thì vô cùng hoảng hốt.
“Thiếu
chủ, một khi cậu về đây thì đừng hòng đi lần nữa. Cậu phải bị trừng phạt bởi
Aoki, trước khi nhân tộc phát hiện ra những gì cậu làm.”
“Ta
đã không còn là người nhà Aoki nữa, không phải ư?”
“Người
ngoài sẽ không tin, trừ phi… cậu giết hết chúng tôi!”
“… Pff!
HAHAHAHAHA!” Ta không nhịn được nên cười một trận sảng khoái, đã bao năm rồi ta
mới được cười như vậy.
“Mau
bắt lấy cậu ấy!”
“Quả
nhiên chỉ có gia đình mới có thể làm ta cười như vậy!” Ta ngừng khoảnh khắc vui
vẻ này lại và chuẩn bị tư thế chiến đấu với một nụ cười tự mãn.
Sau
tiếng ra lệnh của sư phụ, đám gia quân chần chừ mãi mới lao vào. Với kinh nghiệm
chinh chiến bao lâu nay của ta, đám gia quân chỉ biết bắt trộm bắt cướp này chẳng
là cái thá gì cả. Ta đâm chém, dùng cánh tay đấm và hất văng chúng, tuy ta chẳng
nhắm đến điểm trí mạng của chúng.
"Đường
kiếm của thiếu chủ đã thay đổi rồi… cũng như con người của cậu ấy..." Khi
ta ở gần đó nghe được sư phụ nói thế, ta cười một cách mỉa mai.
Sau
khi dẹp bỏ hàng rào gia quân, ta nhắm đến sư phụ, ông ta chỉ còn biết lùi lại. Tuy
nhiên cánh tay của ta chỉ vụt qua mặt ông ấy một cái rồi trong chớp nhoáng, ta
nhảy lên bờ thành và chuẩn bị nhảy ra ngoài để thoát thân. Song, tiếng nói run
rẩy của sư phụ đã làm ta khựng lại.
“Nếu
cậu đã quyết dứt tình, vậy tại sao không giết chúng tôi?”
“Không
cần thiết.” Một lần nữa ta dứt khoát nhấc chân lên.
“Ngay
bây giờ, nếu ngươi thấy hối hận về lựa chọn của mình, ngươi vẫn có thể trở về
làm người nhà Aoki… Chí ít, hãy làm điều đó vì mẫu thân đã khuất của ngươi.” Phụ
thân từ trong nhà đi ra, nhìn thẳng về phía ta với hàng lệ tuôn rơi nơi đôi mắt
khẩn thiết trong sự ngỡ ngàng của những người có mặt ở đó. Ông ấy để mặc lòng tự
tôn của một lãnh chúa, của một người đàn ông để thể hiện điều đó, tấm lòng của
một người chồng, một người cha. Ta thật không biết nên chê trách hay ngưỡng mộ
ông nữa.
“Chúa
công…”
"...
Xin đừng khóc cho tôi, chúa công. Tôi không nhận nổi đâu. Tôi sẽ không hối tiếc
cho đến lúc tôi trả được món nợ lớn đã kéo dài ngàn năm. Tạm biệt!" Ta vẫn
quay lưng, lạnh lùng nói với ông ấy.
Ta
giơ tay lên vẫy chào họ, rồi tháo sợi dây buộc tóc ra và ném nó về phía phụ
thân. Đó là món quà mà cha mẹ tặng ta vào sinh thần mười bốn tuổi, đến giờ ta vẫn
giữ nó. Nhưng lần ra đi này ta đã nhất quyết dứt tình. Nhưng người chụp được là
sư phụ của ta. Để chụp nó, ông đã suýt ngã. Khi mọi ánh nhìn hướng về sư phụ,
ta gửi đến họ một điệu cười buồn bã.
Ta nói
không hối tiếc là nói dối. Đó là điều mà khi một lần nữa cất cánh bay khỏi mái ấm
xưa, ta mới nhận ra. Ta vẫn mong muốn được sống trong một gia đình hòa thuận và
ấm áp. Vậy nên sau khi ta hoàn thành mục đích, ta hi vọng họ sẽ không còn cách
nào khác ngoài chấp nhận ta. Ta thật ích kỷ và chẳng có tí tự tôn nào phải
không? Vậy mà ta vẫn phải chiến đấu với lòng tự tôn ấy đấy.
-----------------------------------------------------------------------------------------------------
Nhưng
giờ việc quan trọng là ta phải tìm Aina và xác nhận liệu em ấy có thật sự muốn
về Aoki hay không. Trước lúc từ
biệt, ta đã hỏi em ấy một lần. Nhưng Aina lại hỏi ngược ta rằng liệu em ấy có
thể trở lại với các bạn của mình không. Ta dứt khoát trả lời những gì mình nghĩ
lúc đó, là “Không”. Chắc chắn là sau những chuyện đã xảy đến, họ sẽ coi giữ em ấy
vô cùng cẩn thận, dù cho có cướp mất sự tự do của em ấy. Tuy nhiên, đó vẫn là ý
kiến chủ quan của ta mà thôi. Chỉ là ta sợ rằng Aina nói dứt khoát muốn về.
Nhờ
có chiếc nhẫn dịch chuyển Vidar đưa cho, ta nhanh chóng đến Piera. Song nó bây
giờ đã là một tòa nhà sụp đổ, chẳng có dấu hiệu của sự sống. Khi ta bàng hoàng định
dùng cánh tay Oni để đào đống đất đá lên thì một cây gậy móc cổ áo ta lại. Là của
Vidar. Hắn nói cho ta biết rằng, kẻ phản bội Light – người anh trai nuôi mà
Aina yêu quý, đã giết những đứa trẻ và mang em ấy theo cùng. Ta tra hỏi hắn, nếu
hắn là một pháp sư, sao lại không định vị được vị trí của chúng và cứu Aina chứ.
“Light
đã lấy đi Thánh Kiếm, thứ có thể bảo vệ chúng khỏi sự lùng sục truy đuổi. Nếu cậu
muốn tìm thì cứ việc.”
Xem
ra ta đã nhìn nhầm hắn. Ta quyết bỏ đi mà không nói gì thêm.
“Tuy
nhiên, tại sao chúng ta không hợp tác trong việc tìm kiếm Aina và hoàn thành sứ
mệnh của cậu nhỉ, Shin? À, ta nên nói là -- chứ?” Hắn nói trong lúc cất tiếng
cười nham hiểm đến lạnh sống lưng.
(Hắn
đã biết thân phận và mục đích thật sự của mình rồi ư? Tính sao đây?)
Ta
dùng ánh mắt nghiêm trọng nhất nhìn Vidar. Song vẫn không giấu nỗi sự lo lắng bởi
những giọt mồ hôi và đôi tay đang nắm chặt chuôi kiếm.
--To be continued--
Nhận xét
Đăng nhận xét