Chuyển đến nội dung chính

Hồi thứ 41: Lạc trong lạnh giá.

Nhóm Frorifel vừa trở về đã nhận được nhiệm vụ bất ngờ: Đến nhận những vật phẩm Vermillion đã đặt của tộc Eisa thuộc Lục địa băng tuyết – Cintia. Vật phẩm là băng thạch để tạo Kristel và băng thạch hiếm có Fimtir. Song, phức tạp hơn thế, mục đích thực sự là giải quyết mâu thuẫn giữa Vương tộc này và Vương tộc Ghicia.

Chuyện xảy ra cách đây một tháng, vào ngày đính ước giữa Công chúa Eisa và Thế tử Ghicia, buổi lễ đã bị phá hoại, nhiều người trong đó có cả vị Thế tử bị thương. Cô Công chúa vốn bị cưỡng ép hôn sự này, bị tình nghi có ý đồ, mất tích cũng trong ngày hôm đó. Nghĩ Eisa cố tình bao che, Ghicia yêu cầu giao người ra để ba mặt một lời, làm sáng tỏ mọi chuyện, nếu không họ sẽ gây chiến. Nhưng tộc trưởng Eisa nhất quyết nói rằng con gái mình không có tội, cô ta bị một thế lực khác bắt cóc và chúng đứng sau hãm hại bang giao hai tộc, nên tuyệt đối không để Ghicia bước chân vào lãnh thổ. Cả hai đều không có bằng chứng xác thực và không có ý định để người ngoài xen vào. Song cách đây vài hôm, Vermillion nhận được mật thư của tộc trưởng Eisa. Vì mọi người đã vất vả trong trận chiến ở Welvarendo, nên lần này đi sẽ là hai người nhàn nhã nhất suốt cuộc chiến, Frorifel và Ishekarda. Để những người còn lại an tâm, Vermillion đã phái một người tới hỗ trợ họ.

Bởi vì lục địa này muốn giảm sự can thiệp của các lục địa còn lại nên không sử dụng cổng dịch chuyển và dùng pháp cụ làm nhiễu sóng các pháp cụ dịch chuyển khác. Thay vì dùng Ianuae, ba người đi chiếc thuyền cao cấp bí mật chỉ dành cho khách quen của Eisa.

Ngày 20 tháng 7, con thuyền đang lênh đênh trên đại dương Kaltus. Trong khoang thuyền, nơi ba người nhóm Frorifel đang nghỉ ngơi:

“Cũng còn xa mới đến mà đã lạnh buốt giá như vậy.” Frorifel thở hơi vào tay rồi chà xát.

“Dù đã độn nhiều lớp áo và dùng cả pháp cụ sưởi ấm cũng không ăn thua.” Ishekarda ngồi co ro trong chăn bông.

“Đây, em sẽ thấy nóng luôn đấy.” Một giọng nữ trầm ấm, nhẹ nhàng cất lên.

“Louise? Đây là áo của chị mà?”

“Không sao, tôi có nhiều cái như vậy mà.”

“Ấm thật đấy.”

“Nó có khả năng sưởi ấm của hỏa tinh linh cơ mà.”

“Để tôi lấy cho ông luôn nhé?”

“Cảm ơn cô.”

Louise chính là người của Vermillion phái tới để hỗ trợ Frorifel và Ishekarda. Mái tóc màu hoàng kim dài óng ánh, hai bên tóc mai được tết hai bím, buộc tóc đuôi ngựa, phần đuôi buộc lỏng lẻo bằng chiếc nơ xanh rồi vắt qua vai. Đôi mắt màu Sapphire sâu thẳm như bầu trời đêm, nếu nhìn lâu có thể khiến người khác lạc vào trong ánh nhìn xa xăm của cô ấy. Giọng nói ngọt ngào và sâu lắng như vẫn luôn thì thầm. Tính tình lại hòa đồng, khôn khéo, chu toàn.

-----------------------------------------------------------------------------------------------------

Ngày 17 tháng 7, Louise đến Hanlvet và phổ biến nội dung nhiệm vụ:

“Lúc này ở Cintia đang là khoảng thời gian không được mặt trời chiếu rọi. Từ thời xa xưa, khi con người chinh phục được vùng đất này, họ đã tạo ra một hệ thống kết giới ánh sáng hoạt động trong ba tháng này…” Louise đang giải thích về Cintia.

“Cô Louise này, cô không phiền nếu tôi hỏi lại vài việc chứ?” Sion hỏi.

“Gì vậy?” 

“Về vật phẩm ấy, tôi tò mò chúng đặc biệt thế nào khiến các cô bỏ công đến vùng đất xa xôi hẻo lánh này?”

“Băng Kristel thì mọi người biết rồi đấy, nó có nhiều công dụng lắm nhưng chúng tôi thường dùng nó để chứa ma thuật.”

“Như đá ma thuật phải không ạ?” Frorifel hỏi.

“Còn hơn thế nữa, nó có thể hấp thụ và chứa ma pháp.” Louise tươi cười đáp.

“Tuyệt thật!” Frorifel trầm trồ.

“Vậy còn Fimtir?” Aina hiếu kỳ hỏi tiếp.

“Băng Fimtir chỉ mới được phát hiện một vài mảnh, chúng tôi cần nghiên cứu thêm. Song chúng không dễ dàng có được.”

-----------------------------------------------------------------------------------------------------“Mục đích thật sự của chuyển đi này là giúp giảng hòa hai tộc. Vermillion đã nắm bao nhiêu tin tức vậy?” Ishekarda hỏi tiếp.

Louise lắc đầu.

“Hệ thống tin tức ở Cintia rất kín, không kém gì Geheim. Chúng tôi đã dự đoán tình hình nhưng sẽ chắc hơn khi đến Eisa. Chúng tôi có mối giao hảo với họ, tộc trưởng không thể có âm mưu gì được.”

Frorifel và Ishekarda gật đầu hiểu ý. Rồi họ nghe thấy tiếng nói lo lắng từ những người bên ngoài. Từ đâu màn sương kéo đến giăng dày đặc, những giọng hát mê hoặc vang vọng như thôi miên, dẫn dắt họ đến miền lạ, một nơi mát mẻ so với cái lạnh ban nãy. Ba người đều như biết trước chuyện gì sắp xảy đến. Họ chạy ra ngoài để quan sát.

<Kết Giới> Louise hô gọi, mọi người trên thuyền hiện hình là các tinh linh, giúp cô lập kết giới ngăn cản tiếng hát đến tai họ.

Sở dĩ chuyến hàng lần này Eisa không thể tự vận chuyển đến Lannessa cho Vermillion là vì ngoài đại dương Kaltus đang có một con quái vật ngự trị. Những người thoát nạn nói rằng nó chính là Leviathan. Lúc đầu, ở xa vùng Cintia, Siren* dùng tiếng hát mê hoặc thuyền viên sa vào lãnh địa của Leviathan rồi để họ bị con quái tấn công. Vì lẽ đó mà mọi chuyến đi đến Cintia vốn đã bị hoãn.

*Siren: Người cá.

“Không nghe thấy tiếng hát nữa.”

“An toàn rồi chứ?”

Các tinh linh nói với Louise, ai nấy đều xôn xao, lo lắng. Tuy không còn nghe tiếng hát nhưng ở gần mạn thuyền, một đôi mắt đỏ ngầu rực lên. Thứ gì đó to lớn và mạnh mẽ thúc liên hồi vào kết giới, chấn động đó làm các tinh linh sợ hãi và không duy trì được kết giới. Một cái húc nữa, chiếc thuyền vỡ nát. Louise ôm lấy Frorifel rồi túm lại được Ishekarda. Họ vẫn bám chặt vào một mãnh vỡ của thuyền cho đến khi con quái vật bỏ đi rồi trôi theo dòng nước.

“Undine!” Những nàng tiên nước hiện lên, bao quanh họ, lập một khối cầu để đưa họ vào bờ sau khi sương mù lắng xuống.

Tuy nhiên, nơi đáp của nhóm Frorifel lại là một nơi nào đó mà bão tuyết đang hoành hành. Louise tìm được một hang động để trú ẩn và họ nghỉ qua đêm.

“May mà còn cái mạng. Nhưng giờ làm sao đây, áo quần thì ướt sũng, hành lí cũng lạc trôi rồi.” Ishekarda chán chường.

“Không sao, tôi đã lường trước việc này.” Louise chạm tay vào một mặt trên chuỗi mê đay của mình.

Một cái dây kéo lớn xuất hiện lơ lửng, nó kéo khóa xuống, Louise lục lọi bên trong không gian hỗn độn nó mở ra.

“Hành lí của tôi và hai người, cả hàng hóa đều được chuyển vào đây khi tôi nghe thấy tiếng hát.”

“Whoa! Vậy mà tôi không để ý.” Ishekarda ngạc nhiên.

“Làm tốt lắm, Louise!”

“Đây, lau người và thay đồ đi. Còn đây là đá ma thuật lửa để sưởi ấm.”

Mỗi người tìm một góc để thay đồ. Xong xuôi, Louise lại lôi ra vài món làm sẵn.

“Ngon quá! Ai đã làm nó vậy?” Ishekarda trầm trồ.

“Là tôi.”

“Louise đảm đang thật nhỉ, chả bù cho em.” Frorifel cười trừ.

“Ừm… ừm.” Louise thì vẫn vui vẻ tận hưởng với hai bên má phồng lên.

“Giỏi việc nước, đảm việc nhà. Ai lại có phúc cưới được cô gái hoàn hảo như cô Louise đây nhỉ?”

“Tôi không định kết hôn đâu.”

“Hể? Vậy giống em rồi.” 

“Tuyệt thật. Chúng ta có nhiều điểm chung rồi. Có khi nên lập hội luôn.”

“Chắc vậy luôn quá. Hahaha.” Frorifel cười đáp.

(Sion tội nghiệp!) Ishekarda thầm nghĩ.

Ăn no xong, họ chuyện trò bàn bạc một lúc rồi mệt mỏi đi ngủ. Ba người nằm ba góc quanh đống đá lửa. Bỗng thức giấc giữa đêm, Frorifel xoay người về phía Louise, cô bắt đầu suy nghĩ, rồi lại nhớ đến cuộc thảo luận bí mật giữa cô và Ishekarda về Louise trước khi khởi hành đến Cintia.

“Cô thấy cô gái này đáng tin không?”

“Không hẳn, tôi nghĩ cô ấy đang che giấu chiếc nanh của mình dưới những nụ cười tươi tắn đó.”

“Cô rất giỏi nhìn người nên tôi tin cô. Thật ra tôi cũng nghĩ vậy. Suy cho cùng, Vermillion là những kẻ chúng ta nên cẩn trọng nhất.”

(Ha, mình thật sự thấy chị ấy rất gần gũi…) Cô nén tiếng thở dài rồi nhắm mắt lại.

-----------------------------------------------------------------------------------------------------

Ngày 21 tháng 7, sau khi cơn bão tuyết qua đi, gió lạnh vẫn lùa qua lại, ba người phát hiện mình đang lạc trên một cánh đồng tuyết trắng. Từ xa xăm phía chân trời, sắc xanh hòa sắc trắng, có bóng người dạo bước. Một cô gái tóc trắng như tuyết, mắt màu thiên thanh, gương mặt thấm đượm một nỗi sầu muộn, mái tóc dài quệt trên nền tuyết tựa như dòng sông trắng, trườn theo bước chân của cô. Tuy nhiên, trang phục cô ấy có phần đơn sơ so với cái rét này.

“Đừng nói là muốn tự sát đấy chứ?” Frorifel lo lắng nói.

“Tôi không để cô ấy làm vậy đâu!”

Louise chạy đến bắt chuyện hỏi đường:

“Thưa tiểu thư, xin lỗi đã làm phiền.”

“…!”

“Chúng tôi là du khách bị lạc đường. Cô có thể cho tôi biết đường đến cung điện Lumesa hay nơi nào gần đó không?”

Cô gái đó nhìn Louise bằng đôi mắt ngỡ ngàng, có lẽ vì chưa thấy người từ bên kia bờ biển bao giờ. Cô băn khoăn một lúc mới cất giọng nói buồn bã.

“Theo ta.”

Trên đường đi, Ishekarda tiếp lời:

“Tên cô là gì vậy, tiểu thư? Nhà của cô ở gần đây chứ?”

“Ta không có tên.” Cô ấy lại nói với giọng u buồn.

“Nhà ư?!” Cô gằn giọng, nghiến răng, tay nắm chặt lại.

“…”

Sau đó không ai muốn hỏi thêm gì nữa. Họ theo cô ấy băng qua đồi núi, trước mắt ba người là một lâu đài băng đang được xây dở. Rất nhiều người đang đứng ở dưới kia.

“Đây là…”

“Ta chỉ có thể đưa các người đến đây thôi.”

“Cảm ơn, tiểu thư. Mong cô hãy sống thật tốt nhé!”

Một lần nữa, cô gái mở to mắt nhìn Louise. Cô nhẹ nhàng gật đầu rồi quay lưng bước đi, dần dần hình bóng cô lẫn vào nền trời xanh tuyết trắng. Sau khi cô ấy đi, họ xuống đồi và hỏi đường:

“Xin lỗi đã làm phiền mọi người, chúng tôi là sứ giả từ Vermillion. Trên đường đến đây bị đắm thuyền rồi gặp bão tuyết. Đây là giấy phép của chúng tôi.” Louise nói.

“Ồ, đúng là thế thật.”

“Chúng tôi muốn hỏi đường đến cung điện Lumesa.” Ishekarda nói.

“Khá xa đấy. Hãy vào gặp trưởng quan của chúng tôi, ngài sẽ cho xe đưa mọi người đến cung điện. Trong lúc đó mọi người có thể nghỉ ngơi.”

“Cảm ơn rất nhiều.”

-----------------------------------------------------------------------------------------------------

Họ gặp được trưởng quan và mời vào nhà uống nước ấm.

“Các vị đường xa vất vả mà chúng tôi chỉ có chút nước này quả là không phải.”

“Ngài đừng khách sáo. Các ngài đang phải lo cho một công trình lớn, chúng tôi lại được giúp đỡ thân thiện thì nào dám yêu sách.” Louise cười niềm nở trả lời.

“Cảm tạ sự thấu hiểu và rộng lượng của các vị.”

“Không biết lâu đài này là…” Frorifel hỏi.

“Là của Công chúa Iclyn. Vốn để khi Người cùng phò mã về đây sẽ ở. Dù nhiều chuyện xảy ra nhưng chúng tôi vẫn quyết định hoàn thành nó.”

“Tôi nghe nói mục đích ban đầu là để tỏ lòng với Công chúa vì Người rất quan tâm tộc nhân của mình. Cô ấy hẳn không muốn xa rời Eisa.” Louise vẻ mặt thích thú còn trưởng quan có vẻ khó chịu.

“Không, đây là ý của tộc trưởng. Rất khó để tìm đường đến đây nên may mắn các vị có mang Camino.”

“Thật ra chúng tôi được giúp đỡ bởi một cô gái.” Ishekarda trả lời.

“Hử? Tôi nghĩ chẳng ai ra khỏi nhà lúc đó, họa chăng là muốn chết.”

“Có vẻ thế. Cô ấy giống như một con búp bê sứ vậy. Tóc trắng, mắt xanh, làn da trắng bệch, biểu cảm u sầu. Đến tên cũng không có.” Frorifel có hơi tiếc nuối khi nhắc đến.

“…!” Trưởng quan trông hoảng hốt khi nghe được.

“Ngài biết cô gái đó sao?” Louise tỏ ý tò mò.

“… Lần đầu tôi nghe về người như vậy.” Ngưng một lúc, ông ta tiếp lời.

Một người đàn ông bước vào.

“Bẩm trưởng quan, xe đã chuẩn bị xong cho các vị sứ giả.”

“Đã đến lúc chúng tôi khởi hành. Cảm tạ sự giúp đỡ nhiệt tình của ngài và người dân.” Ishekarda nói.

“Hãy để chúng tôi tiễn các vị một đoạn.”

-----------------------------------------------------------------------------------------------------

Ba người lên cỗ xe được kéo bởi những chú tuần lộc đến cung điện Lumesa. Họ đưa giấy phép của mình và được mời vào. Vì đã là buổi chiều tối nên tộc trưởng quyết định để họ nghỉ ngơi hôm nay. Nhóm Frorifel được đưa về phòng bởi một chàng trai tóc đen và mắt xanh, mặt mày nghiêm túc.

“Tôi là Ivan, một trưởng quan của Eisa. Nếu các vị có việc cần thì có thể gọi tôi.”

“Vâng.”

“Ivan, hử? Tôi nghĩ mình biết cậu ta đấy.” Louise nói.

“Anh ta như thế nào cơ?” Frorifel tò mò.

“Cháu trai của tộc trưởng, anh họ của Công chúa. Là người có quyền hành lãnh đạo thứ hai ở Eisa, mọi sách lược đều do một tay anh ta đề bạt và tiến hành. Anh ta nổi tiếng thông minh nhưng lại cứng nhắc và cuồng công việc. Trước khi Eisa và Ghicia thống nhất hôn sự của Công chúa và Thế tử, mọi người đã đồn đại rằng anh ta có thể mới là người thừa kế vương vị, dẫu không cưới được Công chúa.”

“Có một tài năng trẻ như vậy, chả trách Eisa có thể dẫn đầu Cintia.” Ishekarda cười thích thú.

-----------------------------------------------------------------------------------------------------Sau đó, họ được dẫn đến căn phòng được trang trí bằng những băng thạch và ăn những món ăn đặc sản nơi đây. Xong xuôi, họ về phòng mình và chuẩn bị cho cuộc gặp ngày mai với tộc trưởng. Mỗi người ngủ ở các phòng gần nhau. Frorifel mời Louise qua trò chuyện một lát.

“Cung điện này dù toàn băng với tuyết nhưng không khiến người ta thấy lạnh nhỉ?”

“Bởi vì đông người, hơn nữa có một ma pháp đặc biệt có thể biến những tảng băng kia thành vật trang trí và tăng độ cứng cáp của chúng. Tôi nghĩ đó là ý hay dù đã làm biến đổi tính chất đặc trưng của băng, giống như Kristel.”

“Hay thật nhỉ! Louise biết nhiều thật đó.”

“Không đâu, tôi vẫn là một đứa trẻ so với sự phức tạp và hỗn loạn của thế giới.” Louise cười ẩn ý và dùng đôi mắt hiền từ nhìn Frorifel, trong lúc vuốt tóc mái mình lên.

“Chúc ngủ ngon.” Nhận thấy đã đến lúc nghỉ ngơi, Louise rời khỏi phòng Frorifel.

“Chị cũng vậy.” Cô vẫy chào Louise.

(Quả nhiên bên dưới nụ cười ấy là rất nhiều bí mật… Mình cũng vậy mà nhỉ?) Frorifel cười nhạt.

-----------------------------------------------------------------------------------------------------

Sáng hôm sau (22 tháng 7), ba người được tộc trưởng chào đón với tất cả lòng nhiệt thành.

“Các vị đã lặng lội đường xa, lại gặp nhiều gian nan, chúng tôi thật có lỗi khi không thể hộ tống.”

“Không đâu, chúng tôi đã được giúp đỡ rất nhiều, và sự ấm áp của mọi người khiến chúng tôi rất an lòng.” Frorifel trả lời.

“Chúng ta có thể vào chuyện chính chưa ạ?” Louise tiếp lời.

“Ồ, tất nhiên rồi. Mời ngồi, mời ngồi.” Tộc trưởng niềm nở nói.

“Chúng tôi rất nóng lòng được nhìn thấy vật phẩm các ngài đã chuẩn bị ạ.” Cô nói tiếp.

“…” Tộc trưởng im lặng một hồi. “Thật ra bây giờ thì chưa được.”

“Xin hãy cho chúng tôi biết lý do của các ngài.” Ishekarda hỏi với giọng nghiêm trọng.

“Ta không vòng vo nữa. Từ đầu ta đã nhận ra đây là chuyện Eisa không thể giải quyết một mình, cũng không thể để các tộc khác biết được...”

“Chúng tôi sẵn lòng lắng nghe.” Louise trả lời thành thật để khiến tộc trưởng có thể thoái mái trải lòng.

“Sự tình là tháng trước, sau khi phát hiện ra Fimtir trong một hang động, ta muốn xây lâu đài mới cho Iclyn, con gái ta bằng chúng nên quyết định khai thác thêm. Tuy nhiên, thành quả duy nhất là Ấn tín của Thủy Linh Vương, và rồi cả hang động chợt rung chuyển, mở ra con đường đến một tòa tháp băng. Hóa ra đó là nơi trú ngụ của Nữ Chúa Tuyết. Ả tức giận bắt con gái ta đi, yêu cầu trả lại Ấn tín và dùng lâu đài vốn dĩ được xây cho Iclyn làm nơi ở mới cho ả. Ấn tín thì ta trả rồi, còn lâu đài thì các vị thấy đấy, chẳng biết bao giờ mới xong được. Cũng là do ả dùng thân xác con gái ta đi loanh quanh khiến thời tiết bất thường. Đã có rất nhiều tráng sĩ tiên phong đi cứu Iclyn nhưng đều một đi không trở lại.” Tộc trưởng thở dài.

“…! Vậy sự việc trong buổi đính ước ấy là do Nữ Chúa Tuyết?” Frorifel hỏi. Cả ba đều nhận ra cô gái dẫn đường cho họ chính là Nữ Chúa Tuyết đội lốt Iclyn.

“Ta chỉ muốn nhân lúc các tộc khác chú ý vào lễ đính ước để bí mật khai thác, khi đã giao thương với Vermillion rồi thì không sợ các tộc khác nhòm ngó nữa, vậy mà… Lại thêm Leviathan, Eisa thật sự có một khoảng thời gian rất khó khăn. Vậy nên chỉ có nước nhờ vào sự tương trợ của các ngài. Chỉ cần một cái gật đầu của mọi người, Ấn tín chúng tôi cũng sẽ tặng cho các ngài.”

Louise nhìn hai người kia, cả ba cùng gật đầu.

“Việc này ảnh hưởng rất lớn đến chuyến hàng quan trọng nên chúng tôi phải chắc chắn hành động.” Louise khẳng định.

“Eisa nợ các ngài lần này.” Tộc trưởng cười nhạt với gương mặt bứt rứt.

-----------------------------------------------------------------------------------------------------

Lúc đó, ở tộc Ghicia - láng giềng cũng là kẻ thù của tộc Eisa. Các trưởng quan cùng tộc trưởng đang bàn bạc căng thẳng.

"Chúng ta có thể tin chúng hoàn toàn không? Sai một li đi một dặm đấy."

"Nhưng theo Vermillion là theo Eisa. Chúng ta quyết không đội trời chung với chúng!"

"Phải! Chúng dám để đứa con gái ngỗ ngược đó làm hôn thê của Thế tử! Còn làm hại người tộc ta, hại Thế tử, không thể tha thứ!”

“Chúng ta phải loại bỏ chúng để thống nhất Cintia!"

“Yên lặng!” Tộc trưởng lên tiếng. “Sứ giả của Guinestain.”

Sau tiếng gọi, bóng dáng một cô gái nhỏ xuất hiện phía bên kia tấm màn. Cô ta cầm con búp bê lên và nói bằng một giọng lãnh đạm.

"Tôi sẽ lấy Ấn tín về, khi đó sẽ không còn tranh cãi gì nữa chứ ạ?"

"Chuyện này..."

"Ai tán đồng, hãy giơ tay biểu quyết." Tộc trưởng nói.

Hầu như mọi người đều từ từ giơ tay lên. Cô gái khẽ cất tiếng cười.

"Hãy cầu nguyện cho kết quả tốt đẹp nhất." Cô ta cúi chào rồi quay lưng bước đi khỏi bầu không khí u ám đang bao lấy tộc trưởng và các trưởng quan.

Chap trước

 Chap kế

Nhận xét

Bài đăng phổ biến từ blog này

Hồi thứ 9: Sói đội lốt cừu.

Ở thị trấn Eta bây giờ, có một người đàn ông đang say sưa nhìn lũ trẻ chơi đùa. - Thời thế thay đổi, những đứa con của chủ nhân thời kỳ cũ chắc chắn phải đến tìm tay quân sư phản bội. Vậy thì thử xem là ai, chúng sẽ mang theo gì nào. ~ Ông ta lôi giấy bút ra viết lịa lịa. Đôi mắt ông ta sáng lên, nhưng người ngoài nhìn vào chỉ thấy giống như đang vô thức làm việc. (Loại trừ nguyên Hoàng hậu, Thái tử và Nhị hoàng tử, Tam hoàng tử, Ngũ hoàng tử và Kế hậu, Đại công chúa ở Rossata, Tứ hoàng tử và Nhị công chúa mất tích thì chỉ còn Tam công chúa.) Tầm nhìn ông ta hiện lên hình ảnh của họ, nhưng là của sáu năm trước. (Ồ! Là con bé tinh ranh ấy! Nếu là con bé đó, thì Alaine từng nói nó rất thu hút hắc ma thuật. Mình nên chuẩn bị cho trường hợp này bằng đống pháp cụ lão ấy để lại. Còn những người khác, mình cũng không để lọt một khả năng nào. Nếu không thì chuyện như sáu năm trước lại xảy ra mất.) Một tiếng khóc trẻ thơ cất lên khiến ông ta ngưng viết. - Ồ, cháu bị lạc à? Để ta giúp cháu ...

Hồi thứ 44: Dàn xếp.

Ngày 10 tháng 7, sau khi bị Gano ném đi xa, Evi đã tiếp đất và tự trị thương bằng năng lực của mình. Vidar như đã đoán trước và ngồi trên một tảng đá để đợi cậu ta. “…! V-Vidar, nghe này! Tôi đã gặp Công chúa Đế q—” Evi gượng đứng dậy, vội vã nói với hắn. Nhưng chưa kịp dứt lời, Vidar đã lướt đến ngay trước mắt cậu ta. “Quên đi, Evi.” “Hả?!” Vidar gõ gậy xuống đất, rồi hắn chạm vào tấm gương luôn đeo bên mình. Evi nhận ra cơ thể không cử động được, không thể nói nên lời, vẫn đang vắt óc suy nghĩ Vidar đang suy tính điều gì. “Nữ thần gương Persona, hãy cho cậu ta một mảnh kí ức khác đi nào.” Tấm gương phát sáng khiến Evi chói mắt, khi ánh sáng đó vụt tắt, kí ức của cậu ta đã bị viết lại. “Tôi và Gano đã chiến đấu với Xích Giáp Hiệp Sĩ, chắc rằng hắn là tiếp viện của Vermillion.” Cậu ta nói trong lúc đầu óc vẫn choáng váng. “Cậu vất vả rồi. Chúng ta về báo cáo cho Julius nào.” Vidar vỗ vai Evi. “Ta và Vidar đang ở cung điện Eastinburg.” Cậu ta nói rồi cả hai được dịch chuyển đi. Sau khi ...

Hồi thứ 29: Godine và Ứng Vương.

Ngày 16 tháng 6. Sự thật về “Đội quân một người” của Gerrany và di sản của Fronché đã được tìm ra. Giờ đây, đại diện của hai nước cùng với một trung đội quân Zwart của Julius và Vidar, đang tiến đến tộc Ceritulus ở Bắc Lannessa để thử nghiệm. Tộc người này sống ở đây từ Thời lịch sử thứ 4 và từ chối tiếp xúc với con người ở Thời lịch sử thứ 5. Tung tích của họ không rõ, chỉ biết là ở đâu đó trên bãi đá mênh mông trùng trùng. Ceritulus sở hữu trận đồ bẫy ma pháp từ trang Akasha để tự vệ suốt gần bảy trăm năm nay. Vậy nên với cớ đến khai thông tư tưởng bất thành nên phải chinh phạt, nếu phe của Julius thành công thì coi như một công đôi việc.   Về phần nhóm Frorifel thì đến để giúp Ceritulus. Nếu thành công thì đây là cơ hội cho họ có thêm trang Akasha cũng như đồng minh. Frorifel, Sion và Light tham gia chiến dịch này. Họ vẫn giữ các Homunculus chưa dùng cho kế hoạch lần này. Ceritulus sẽ không động thủ cho đến khi ma pháp của họ thất bại.   “Đội quân một người” là một Golem...