Sáu năm trước, hai tuần sau khi Guinasern hoàn toàn trở
thành một phần của Sunigtaina dưới cái tên Tugnia.
Trong căn phòng của Frorifel, cô bé đang cuộn mình trong
chăn, u sầu và tự trách bản thân. Cô bé không muốn gặp ai, chỉ có lắng nghe
Sion, nhưng cũng không đáp lại.
(Muốn đổ lỗi cho ai đó, muốn hận ai đó đã gây ra bị kịch này,
cuối cùng cũng tự trách bản thân mà thôi. Nếu mình cứ thế đi về thì chắc chắn sẽ
hối tiếc vì chẳng biết điều chi, biết rồi lại chỉ muốn không phải trải qua đêm
kinh khủng đó. Giá như mình mạnh mẽ hơn thì Juli đã không giết Nadja để bảo vệ
mình. Juli chỉ cần ở cạnh mình và không làm gì nữa, vậy cũng không khiến anh ấy
chịu oan. Suy nghĩ lui tới, chẳng biết đi về đâu, mình chỉ muốn tìm ra lời giải
cho việc nên làm trong tương lai.)
Cánh cửa phòng chợt mở ra, Phụ hoàng bước vào với gương mặt
nghiêm nghị.
(Ông ấy sắp mắng mình rồi!)
"Con còn định trốn tránh hiện thực và đắm chìm trong quá
khứ tội lỗi đến khi nào nữa?"
"Phụ hoàng..."
"Những việc sai trái xảy đến với con người đều có thể
là do sự ngu ngốc, yếu đuối và ích kỷ của bản thân, chứ không phải lỗi của ai
khác. Nhận thức được chuyện đó là rất tốt. Điều tồi tệ là cứ mãi hối hận mà không
tìm ra cách sửa chữa. Con phải tiếp tục tự tin mà sống, khắc ghi quá khứ và đấu
tranh vì tương lai. Muốn vậy, ở hiện thực con phải biết cách bảo vệ bản thân để
không trở thành gánh nặng và tùy ý dựa dẫm người khác. Có như vậy thì con mới
làm được việc lớn lao hơn."
"...!"
Sau khi Phụ hoàng rời đi thì tôi nhận ra dáng hình của Mẫu
phi đằng sau cánh cửa.
"Mẫu phi, con biết Người đang ở đó. Con xin lỗi. Con từ
nay sẽ không để Người phải thất vọng nữa."
"Nói là phải làm đấy." Bà ấy chỉ lãnh đạm trả lời.
Thật lòng, tôi muốn được bà ấy ôm vào lòng an ủi và nói lời
động viên. Phụ hoàng tuy lạnh lùng nhưng tôi vẫn cảm nhận được tình thương của
ông. Mẫu phi thì khác, cũng là một Godine, cảm xúc của bà ấy thật khó đoán.
"Không người mẹ
nào lại đi ghét con mình cả. Cô ấy từng là người rất cởi mở và nồng nhiệt,
nhưng vài biến cố xảy ra khiến cô ấy tổn thương. Cô ấy cần có thời gian. Cứ chờ
xem, ngày mà cô ấy vỡ ào cảm xúc và ôm chặt con không buông chắc chắn sẽ tới."
"Vâng."
Dẫu đã nghe theo lời chú Richard nhưng tôi vẫn thấy có chút
ghét bà ấy. Đôi lúc tôi muốn Mẫu phi là một người khác, tôi nghĩ có xa bà ấy,
tôi cũng không thèm nhớ. Nếu tôi là Luciano thì đã khác.
Tôi đã quyết rồi! Tôi sẽ học những thứ trước đây đã bỏ lỡ. Kiến
thức chính trị, kinh tế, xã hội, văn hoá, những thứ giúp tôi đối diện với cuộc
sống; săn bắn, cưỡi ngựa, kể cả thanh kiếm tôi chưa bao giờ nghĩ phải cầm lên.
Để có thể tự vệ và không phải làm gánh nặng cho người khác, khiến họ tổn thương
vì sự yếu đuối của tôi.
-----------------------------------------------------------------------------------------------------
Năm mười ba tuổi, tôi nhập học Học viện Hoàng gia Sunigtaina
còn Sion gặt hái thành công ở Đội Kị sĩ Rồng. Nói không phải khoe, dù đã học
nhiều thứ trước đây, nhưng mới vào đã đứng đầu bảng xếp hạng thì đúng là không
ngờ được. Bên Sion cũng có tin vui, anh ta đã trở thành một trong mười hai Hiệp
sĩ Tinh Tú.
Ở đây tôi gặp được Rufus - một nhà sưu tập và chế tác pháp cụ,
anh ta được mời đến làm trợ giảng. Ngoài giờ học, chúng tôi còn là bạn bè tám
chuyện về pháp cụ và những nơi Rufus từng đến.
Trong một tiết học về những công cụ được chế tạo với sự giúp
sức của á nhân, lúc Rufus đang nhấn mạnh đóng góp của họ, học viên trong lớp lại
xì xào bàn tán và nói những lời lẽ khinh miệt đối với á nhân.
"Á nhân chẳng qua cũng chỉ là công cụ, có gì mà phải ca
tụng đến chín tầng mây."
"Ừ hử, lũ đó nghĩ mình làm được việc của con người thì
bì được con người sao?"
"Mặt toàn lông lá không thì cũng tai nhọn, nhìn ngoài
đã thấy bẩn thỉu huống gì nhân cách chả bằng cầm thú!"
Cảm thấy bức xúc, tôi muốn đứng lên để răn đe họ. Nhưng trước
khi tôi kịp làm thế, Rufus đã tức giận đập bàn và mắng nhiếc họ là ngu muội và
hèn kém. Họ cũng không ngại phản bác anh ta, còn muốn đánh nhau, đuổi anh ta ra
khỏi học viện. Để làm dịu bầu không khí căng thẳng giữa hai bên, tôi cất tiếng
chen ngang.
"Nào, mọi người, hãy giữ cung cách quý tộc, đừng dùng
những từ ngữ khiếm nhã và hành động thô bạo."
"Công chúa Frorifel!"
"Bệ hạ đã cho á nhân quyền được sống như con người để họ
cống hiến cho Sunigtaina. Ai trong chúng ta, bất kể giống loài, khi sinh ra đều
có một ‘Nhiệm vụ’ do thần Natura giao cho. Thậm chí, chúng ta có trách nhiệm và
sức mạnh để làm điều người khác không làm được. Á nhân khoẻ mạnh hơn con người nhưng
trí tuệ và lễ nghĩa cũng như chúng ta. Phải chăng chính cách xử sự của mọi người
bây giờ là hạ thấp bản thân thua xa bọn họ?"
"..." Dường như họ đã hiểu điều tôi nói, nhìn nhau
với ánh mắt hối lỗi.
"Vậy hãy xin lỗi thầy Rufus và dẹp bỏ cái suy nghĩ lạc
hậu ấy đi. Vì tương lai mọi người nhất định phải cùng họ cống hiến cho sự trường
tồn và hùng mạnh của Sunigtaina!"
"Chúng tôi đã biết lỗi, Công chúa Frorifel, thầy Rufus!"
Họ cúi đầu.
"Tôi chấp nhận lời xin lỗi, tôi cũng có lỗi vì không kiềm
được sự nóng giận và xúc phạm đến các học viên. Cảm ơn rất nhiều, Công chúa
Frorifel." Rufus cũng cúi đầu rồi nhìn tôi mỉm cười và nói.
Sau giờ học đó, tôi nhận được tin Rufus sắp rời đi. Trước
lúc đó, anh ta nài nỉ nhất định muốn gặp tôi. Tôi khá bất ngờ với sự nghiêm túc
của anh ta.
"Chuyện hôm đó, có cảm ơn ngàn lần cũng không hết."
"Đừng khách sáo, tôi đâu có làm gì nhiều."
"Không đâu. Khi đến đây, tôi đã hi vọng được thấy suy
nghĩ khác biệt ở những người con quý tộc, nhưng cuối cùng chỉ có em. Khí chất của
em thật sự giống hai vị Bệ hạ."
"Anh nói quá rồi."
"Đúng rồi, tôi nghe nói ngoài việc chia sẻ magia cho
các tiểu tinh linh và mọi người xung quanh, các Godine thường lập khế ước với
các đại tinh linh để giảm thất thoát magia được sinh ra liên tục từ cơ thể họ
và tăng khả năng sử dụng ma pháp tấn công. Tôi có thể chọn cho em một viên đá
ma thuật và một đại tinh linh."
"Ể?! Được sao?"
"Nào, hãy đến xe chứa đồ của tôi."
Nơi đó giống như một căn nhà di động, bên trong là những
pháp cụ sáng lấp lánh dưới ánh hào quang của các tinh linh.
"Ừm, chuyện là cô bé đây muốn tìm một đại tinh linh để
lập khế ước, ai muốn thì lại đây nào. A, chỉ ai dùng ma thuật hệ thực vật thôi
nha."
"Chị ấy là Godine đó!"
"Chị chọn em đi!"
"Chọn tôi! Tôi mạnh hơn!"
"A, em rất được yêu quý thì phải!" Rufus than phiền
vì bị đẩy ra rìa.
"Haha."
(Biết chọn ai bây giờ? Ồ! Đứa bé đằng kia...)
Tôi chú ý đến một tinh linh có mái tóc màu xanh lá mạ, đôi mắt
màu ngọc lục bảo, cả người phát ra hào quang màu lục đậm. Nhóc ấy có vẻ đang lo
sợ điều gì.
"Tên cậu ấy là..."
"Puer Silvam, nghĩa là cậu bé của rừng xanh."
"Hể, cậu ấy có vẻ hợp với tôi." Tôi lại gần bắt
chuyện với Puer Silvam. "Em có muốn trở thành đại tinh linh của chị?"
"Được sao ạ?" Cậu bé trả lời hớn hở.
"Em cứ sợ là chị không muốn em, mọi người ở đây đều sống
lâu và có kinh nghiệm nhiều hơn em. Em từng làm những việc xấu xa như chọc phá
người đi rừng nữa." Cậu bé chọt chọt hai ngón trỏ của mình với vẻ mặt ăn
năn.
“Phải, nên tôi đã thu phục cậu nhóc này đấy!” Rufus cười tự
hào.
"Chị chỉ chọn người mà chị thấy tương thích thôi. Em
cũng biết lỗi và ngưng lại rồi mà."
“Vâng!” Đôi mắt cậu bé sáng rực lên đầy hi vọng.
"Vậy quyết rồi nhé. Đây, tôi tìm ra một vật khế ước rất
hợp với hai người. Một viên ngọc lục bảo, nhưng phải đợi tôi làm xong sợi dây bảo
hộ. Khi nào xong, tôi sẽ gọi em đến, còn nhóc Puer muốn ở với ai nào?"
"Frorie!"
"Ồ!" Rufus thất vọng toàn tập.
Kể từ ngày đó, Puer Silvam ở lại làm bạn tâm sự và hộ vệ của
tôi. Hai hôm sau, vật khế ước đã chuẩn bị xong.
"Hỡi tinh linh của rừng đại ngàn vĩ đại, từ nay hai ta
sẽ là một thể thống nhất. Ta cho ngươi magia và ngươi giúp ta kiểm soát magia.
Hãy cùng thề rằng sẽ không bao giờ phản bội nhau, nếu có sẽ nhận lấy sự trừng
phạt từ những vị thần rừng xanh. Nào, hãy trở thành người bạn đáng tin cậy của
ta, Alden!"
Một sợi xích màu xanh lục hiện ra kết nối hai chúng tôi.
"Tôi chấp nhận khế ước!" Alden không do dự hô lên.
Khế ước hoàn thành và sợi xích biến mất, tôi mang chiếc vòng
cổ bằng ngọc lục bảo lên cổ.
"Từ nay em sẽ tận tâm phục vụ Frorie và chia sẻ gánh nặng
với chị." Cậu bé lao vào ôm chầm lấy tôi.
"Ừm, cảm ơn em!" Tôi cũng đáp lại em ấy bằng nụ cười
chân thành của mình.
-----------------------------------------------------------------------------------------------------
Năm mười lăm tuổi, trước khi Sion chính thức trở thành hiệp
sĩ của tôi, anh ấy đã tỏ tình với tôi. Tôi đã không đưa ra câu trả lời hợp lí hợp
tình cho anh ấy. Tôi không nghĩ tình cảm của tôi dành cho Sion là tình yêu,
nhưng không thể phủ nhận anh ấy rất quan trọng với tôi. Dẫu nói chúc phúc cho
anh ấy, nhưng lại sợ anh ấy không thể đồng hành cùng mình nữa. Sion là người
đàn ông mà tôi có thể tin tưởng, nhưng có nhiều lí do khiến tôi cảm thấy mình
không xứng đáng với tình cảm anh ấy. Trên hết là tôi không muốn dựa dẫm và chia
sẻ với ai đó quá nhiều về mình. Song, điều đó đang dần lung lay khi chúng tôi
trưởng thành. Tôi nghĩ mình đã quá mệt mỏi, muốn được thành thật và thư thả khi
ở cạnh Sion. Tôi cũng chỉ là một con người ích kỷ mà thôi.
Sau lễ trưởng thành của tôi và lễ sắc phong hiệp sĩ của Sion,
mỗi khi đến kì nghỉ, chúng tôi lại tranh thủ đi du ngoạn thế giới bên ngoài. Nhờ
đó mà tôi có thể tìm hiểu về cuộc sống của người dân và suy nghĩ làm sao áp dụng
kiến thức của mình để giúp họ.
Song, chuyến đi không chỉ toàn điều lí thú. Vấp phải sự phản
đối của người dân và chính quyền địa phương, còn bị nhắm đến bởi pháp sư lang
thang. Lần đó, tôi, lần đầu tiên đã giết người. Tôi sốc đến nỗi không thể di
chuyển, dù chỉ là tự vệ, dòng chảy của tôi sẽ không bị nhuốm đen. Ơn trời, vẫn
là Sion đến kịp và an ủi tôi, anh ấy nói với tôi rằng:
"Đừng nghĩ về lí do Người vung kiếm là để tước đoạt mạng
sống, mà là để bảo vệ những thứ quý giá của Người!"
Đây chỉ mới là khởi đầu cho những gian nan và thử thách phía trước, tôi không thể vì điều này mà nhụt chí. Đặc biệt vì tôi là Công chúa của Sunigtaina, tôi phải mạnh mẽ hơn và không được bỏ rơi bổn phận đối với sự suy thịnh của nước nhà!
Nhận xét
Đăng nhận xét