Chuyển đến nội dung chính

Hồi thứ 45: Gắn kết.

Ngày 28 tháng 7, tại phòng nghiên cứu của Richard. Đây vốn là nơi ông ta sống trước khi thành hôn. Kể cả khi ông ta lặng lẽ rời đi thì Gerhardt vẫn bỏ trống và cho người sắp xếp dọn dẹp. Khi tiếp nhận cung điện Eastinburg, Julius cũng không đụng đến cho đến khi giao lại cho Richard.

“Ngài Richard có ở đây không ạ?” Bên ngoài có tiếng gọi cửa liên hồi.

Lúc đó Richard đang nằm dài trên ghế, lười biếng ngồi dậy:

“Đây, đây. Đừng gọi nữa!”

Đằng sau cánh cửa ấy là ba nhân vật mới. Ba hiền nhân Sutara mà Julius giữ mạng để sử dụng: Át chủ bài của Sutara - thần đồng Shura, người đảm nhiệm công việc nghiên cứu bí mật. Một chàng trai trẻ đầy năng lượng vừa mới bước qua tuổi mười lăm. Mái tóc đỏ dài được tết bím, phần mái dài đến đôi mắt màu nâu thâm quầng và được kẹp lại bởi hai chiếc kẹp trắng. Bên cạnh cậu ta là hai người hộ vệ Nohara và Izara.

“Mời vào. Các người có chuyện gì cần đến ta thế?” Richard cho ba người vào trong rồi lấy trà mời họ.

“Quốc trưởng nói chúng tôi có thể lấy tư liệu của Aerias từ ngài.” Cô gái Nohara nói.

“Hả? Sao tự nhiên lại đi hỏi thứ đó?”

“Bởi vì ngài Julius không tin tôi. Nếu tôi hỗ trợ trận Welvarendo thì thắng rồi. Bây giờ ngài ấy muốn thử sức tôi bằng Aerias.” Shura phụng phịu nói.

“Để ta tìm thử.” Sau một lúc, Richard đưa cho họ những gì ông tìm được. “Đây, tất cả rồi đó.”

“Hừm, vẫn còn thiếu vài thông tin về thiết kế. Đó là thứ tôi cần nhất.” Shura thở dài.

“À nhớ rồi. Cháu ta, Luciano có tham gia thiết kế Aerias. Hay đi hỏi nó thử?”

“Luciano? Là con trai út của ngài Gerhardt và phu nhân Roselia?” Chàng trai tên Izara ngạc nhiên khi biết được.

“Vậy ra ngài ấy cũng là một thần đồng giống Shura.” Nohara cảm thán.

“Hể, ta muốn được gặp nhóc con đó ghê.” Shura cười với vẻ háo hức.

Richard dẫn họ đến chỗ ở của Roselia và Luciano, biệt viện khuất sau vườn thượng uyển.

“Luciano, cháu có ở trong phòng không?”

“Chú Richard đấy ạ? Fiela, mở cửa cho chú ấy.”

“Vâng, Luciano Điện hạ.”

“…!”

“Sao thế, Shura?” Izara để ý thái độ khác lạ của Shura.

Ngay lúc nghe được giọng nói của Fiela sau cánh cửa, trái tim Shura đã lỡ mất một nhịp. Với đôi tai thính hơn người bình thường, Shura rất nhạy cảm với âm thanh.

“Cô ấy đang lật đật chạy.” Nói xong, cậu chọn sẵn vị trí khi Fiela mở cửa.

“A-A!” Đúng như Shura nói, Fiela vấp phải mép sàn và ngã về phía trước.

Shura dang rộng vòng tay để đỡ Fiela nhưng cuối cùng là cả hai cùng ngã nhào.

“A! T-Tôi xin lỗi!”

“Không sao.” Khi Fiela luống cuống đứng dậy thì Shura chụp lấy tay cô.

“Ể… ừm… anh…”

“Thôi nào, Shura. Đây không phải là lúc tán gái đâu.” Izara chán chường.

“Phải, chúng ta đến đây có công chuyện mà.” Nohara nhắc nhở, tách tay Shura ra và đỡ Fiela đứng dậy. “Cô không sao chứ?”

“À, vâng, cảm ơn ạ.”

“A, đừng mà!” Izara xách nách Shura đứng dậy.

“Đủ rồi đó! Thật vô phép!” Luciano lườm bằng ánh mắt phẫn nộ khiến Shura chịu thua.

“Ôi trời, đúng là tuổi trẻ.” Richard ôm mặt thở dài.

Bốn người được mời vào, Fiela dọn trà bánh cho họ. Shura thì vẫn dán mắt vào cô làm Fiela ngượng ngùng.

“Ngài Shura, nếu có việc gấp thì xin vào vấn đề luôn. Đừng làm người hầu của ta thấy khó chịu.”

“Này, nếu cậu chỉ coi cô ấy là người hầu thì ban cho tôi nha.” Shura hồn nhiên nói.

“Hả?! Lấy đâu ra cái thái độ đó vậy?!” Luciano tức giận đập bàn.

“Bình tĩnh nào, Luciano!” Richard phải vuốt lưng trấn tĩnh cậu.

“Fiela còn là bạn thời thơ ấu của ta và chị nữa! Làm gì có chuyện trao cô ấy đi dễ như thế! Chuyện này nên để cô ấy quyết định.” Luciano và Shura cùng hướng ánh mắt về phía Fiela, cô bối rối đưa khay trà lên che mặt.

“Ừm…”

“Trời sắp tối rồi. Mau nói vấn đề chính đi, Shura.” Nohara thúc giục.

“Ừm, chừng nào còn gặp nhau trong cung điện thì ta vẫn còn cơ hội mà.” Shura thở dài. “Chuyện là ta đến đây để hỏi cậu về thiết kế của Aerias.”

“Aerias? Xin lỗi nhưng còn lâu.” Luciano khoanh tay, ngồi tựa vào ghế.

“Này, ta đang hỏi lịch sự đó!”

“Ta cũng trả lời lịch sự với yêu cầu của ngài đó. Ta không muốn bán rẻ bí mật của Sunigtaina đâu!”

“Cháu không nói sẽ bị dụng hình đó.”

“Ừm… C-Cháu khôn—” Luciano bắt đầu lo sợ.

“Con cứ nói cho cậu ta đi.” Sáu ánh mắt hướng về phía giọng nói của người vừa mới mở cửa.

“Mẫu hậu! Nhưng…”

“Không sao, cứ làm theo lời ta.” Nói rồi, Roselia đóng cửa rời đi.

“Bà ấy sao thế?” Luciano lo lắng nhìn Fiela, cô cũng lắc đầu tỏ ý không biết.

“Ra đấy là ‘Đoá hồng đỏ đẹp nhất Sunigtaina’, thấy có lỗi với Fiela quá.” Shura vừa nhận ra mình đã nhìn chằm chằm Roselia.

“Ngươi! Tên khốn!” Luciano đằng đằng sát khí trừng mắt với cậu ta.

“Ta chỉ ngưỡng mộ của bà ấy thôi! Ta thích Fiela cơ mà!” Câu trả lời hồn nhiên của Shura vẫn không khiến Luciano nguôi giận.

“Mẫu hậu đã nói thế, thì ta cũng đành trả lời ngươi.”

Trong lúc Luciano và Shura thảo luận, Fiela và Izara đứng trông chừng hai người. Nohara và Richard đứng tựa vào tường quan sát.

“Thật không phải, Shura là dạng làm người khác tức chết vì sự ngây thơ của mình. Cậu ấy thiếu kinh nghiệm sống nên hai chúng tôi luôn phải kè kè bên cạnh.”

“Ta cũng nhận ra cậu ta không phải loại thích suy nghĩ những chuyện mình không quan tâm. Hi vọng là cậu ấy có thể làm bạn với Luka khi hai đứa có cùng sở thích và sở trường.”

“Shura rất tốt bụng và sống tình cảm, lại có tinh thần chính nghĩa mạnh mẽ. Cậu ấy chắc rằng có thể hòa hợp với ngài Luciano.”

“Mà ta cũng tò mò là các người làm sao sống sót được.”

“Để phục vụ việc nghiên cứu bí mật, Shura từ nhỏ đã luôn sống ở căn cứ phụ nên không bị nhắm đến.”

“Vậy mấy người đi theo Arfordio để trả thù ư?”

“Đúng là vậy. Thật ra Izara và tôi có nghi ngờ Quốc trưởng nhưng giờ đã tin rồi. Ngoài hai chúng tôi ra thì Shura chỉ biết có nghiên cứu. Lúc nghe tin tộc Sutara bị tàn sát, cậu ấy đã khóc rất nhiều, sợ hãi không chịu rời căn cứ. Chính Quốc trưởng đã động viên Shura.”

“Thật là đáng buồn. Nếu cần giúp gì thì cứ nói với ta. Ta nhất định sẽ bắt đám ác nhân đó trả giá.” Richard cười, đặt tay lên vai Nohara với vẻ mặt đáng tin.

“Cảm ơn ngài.”

-----------------------------------------------------------------------------------------------------

Lợi thế của Guinestain bây giờ chính là đội quân Homunculus và pháp sư đông đảo. Nội bộ Chính phủ đã bắt đầu chia phe cánh: Phe chủ chiến muốn sớm ngày tiêu diệt Hanlvet, khiêu khích Vermillion, giành thế chủ động, đẩy nhanh tiến độ để giành chiến thắng, lấy lại vị thế. Phe chủ hòa lại muốn ngăn cản chiến tranh, không muốn mất thêm uy tín với người dân trong nước lẫn ngoài nước. Julius hiểu lý lẽ của phe chủ hòa, họ không tin chắc chiến thắng một trăm phần trăm, và không muốn Guinestain sa vào con đường của Sunigtaina, song duy trì thế bị động không phải cách hay. Hanlvet cũng giống như bao quân cờ trước đây của Vermillion, có thực sự đủ sức khiêu khích họ? Nhất là khi chắc rằng Vermillion đã lên chiến lược đâu vào đấy, họ sẽ không vì một phần nhỏ thế lực mà lung lay nước cờ của mình. Hanlvet lại được bảo vệ vì những lý do đó. Song, ngoại trừ Hanlvet, Guinestain không biết Vermillion sẽ tiến công từ đâu.

Trước tình thế đó, với sự hiến kế của Gilles, Julius đưa ra một kế sách vẹn cả đôi đường, dẫu hợp lý nhưng không hợp tình. Guinestain bắt đầu chăm chút cho quân sự hơn, tăng cường, củng cố các phòng tuyến quan trọng trọng nước. Thêm vào đó, chúng dùng quân đội khủng của mình để thị uy trước các nước. Julius không biết khi nào phe Vermillion sẽ phát động tấn công vì vậy phải phong tỏa mọi hướng. Do đó, hắn hạn chế các chính sách ưu tiên người dân. Nếu Hanlvet là xuất phát điểm của quân đội Vermillion, thì phải chặn đứng ngay khi chúng rời khỏi Uralt và đang đứng trên địa phận được Guinestain kiểm soát.

-----------------------------------------------------------------------------------------------------

Louise vẫn đang bận rộn với việc tìm kiếm chủ nhân của “Lady of the Sky”. Hanlvet đã hoàn thành số lượng Homunculus, các nghĩa đoàn cũng sẵn sàng tiến công. Về hậu phương, phần đông các thương gia đã được lôi kéo về, lại thêm những kẻ muốn giữ mạng khỏi cơn thịnh nộ của Julius do sự tắc trách của mình. Trong mắt người dân nhiều tỉnh thành, thương đoàn Hanlvet sẽ một lần nữa cứu vớt cuộc đời họ.

Song, tất cả chỉ biết đây là cuộc chiến giữa Vermillion và Guinestain. Vấn đề vẫn là khiến họ công nhận khi biết thân phận của Frorifel. Mọi nghi ngờ và căm ghét vẫn đổ lên đầu cô dù có công bố sau khi thành công. Rằng Công chúa Đế quốc đã làm đảo lộn cục diện thế giới chỉ để khôi phục Đế chế bạo tàn của Phụ hoàng cô ta.

(Đó là sự thật. Mình đã theo kế sách của Ishekarda và Vermillion, lấy mạng sống của mọi người ra cược và không thể chuộc lại tất cả. Mình làm thế chỉ để tạo ra thời cơ khôi phục Sunigtaina, nhưng không phải là Đế quốc Sunigtaina. Mình tự hỏi, bản thân khác Julius được mấy phần? Trở thành Người Thống Trị, kiểm soát nhân loại và chấm dứt chiến tranh à? Mình có sai khi ngăn cản điều đó? … Đi đến nước này, mình cũng quá tham lam rồi. Lòng tham, đều tồn tại trong mỗi sinh vật biết nghĩ suy. Vì vậy mà cạnh tranh không ngừng xảy ra. Julius, sức mạnh của Người Thống Trị có thật sự kiểm soát được tham vọng? Nếu không, thì một là hủy diệt cội nguồn tội lỗi đó, hai là phó mặc cho vận mệnh, ba là dùng vũ lực để tạm thời chấm dứt giao tranh. Bản thân mình đã chọn cách thứ ba...)

-----------------------------------------------------------------------------------------------------

Ngày 25 tháng 8, Frorifel trên đường đến trả những cuốn sách đã mượn của Ishekarda.

“Tôi vào được không?”

“Vào đi.” Ishekarda đang viết lịa lịa sau khi kiểm tra các “con đường” đến chiến thắng. Khi sử dụng năng lực, đôi mắt ông ta sáng lên so với bình thường. Người ngoài nhìn vào chỉ thấy ông ta đang vô thức làm việc.

“Cô đến trả sách à?” Ishekarda hỏi sau khi thoát khỏi hàng đống giấy tờ chuẩn bị chiến lược.

“Ừm.” Cô đặt chúng lại chỗ cũ rồi tìm những quyển sách mới. Có một quyển sách khiến cô phải chú ý.

“Gì vậy?”

“Tuyển tập truyện cổ tích này…”

“Haha, cô mà còn đọc loại truyện đó à?” Ishekarda cười trêu chọc.

“Nah, truyện cổ tích thật sự đâu có trong sáng tươi đẹp chứ… Finn Alkarda, theo như những gì Phụ hoàng và cô Alaine kể cho tôi thì ông ấy là một chiến lược gia rất giỏi.”

“Ừm, là thầy của tôi.”

“Tôi đã đọc truyện của ông ấy lúc nhỏ, nhưng nó đã hoàn, còn quyển này phần kết vẫn còn để trống.”

“Đó là do người ta viết thêm đấy, trong đó có cả tôi.”

“Hể?!”

“Sau khi ông ấy qua đời, tôi viết sách và bán chúng kiếm sống, cho đến khi Alaine thuyết phục tôi phò tá Phụ hoàng cô.”

“Ông ấy đã bị giết khi Vương quốc Asmodish bị Đế quốc Gerrany thâu tóm ư?”

“Không. Ông ấy đã bị căn bệnh nan y hành hạ rất lâu… Cuối cùng vì giữ lời hứa với tôi mà bỏ mạng. Để tôi có được cuộc sống toàn vẹn như bây giờ. Nhưng thật sai lầm, tôi phát hiện ra cuộc sống này chất chứa toàn những nỗi buồn khổ. Nếu vẫn ở trong làng kiếm sống thì biết đâu tôi sẽ không phải suy nghĩ về những điều phức tạp.” Ishekarda nhún vai, thở dài.

“… Light và Aina có biết chuyện không?”

“Có đấy, ngoài ra chỉ còn cô và Alaine thôi.”

“Ông nói với tôi cũng ổn sao?”

“Tôi tin cô, và bề tôi này không thể che giấu chủ nhân. Công việc của tôi khó mà giữ được lương tâm, ước mơ của tôi tưởng chừng viễn vông… Vậy mà, tôi nghĩ khoảng thời gian làm việc cho Hanlvet mới đúng là cuộc sống tôi muốn…” Ông ta đứng dậy khỏi ghế.

“Cảm ơn Công chúa, tôi sẽ luôn nguyện cầu cho thành công của cô.” Ishekarda cúi đầu.

“Ông nói cứ như chuẩn bị đi xa vậy!” Frorifel chau mày.

“Tôi nghĩ sau trận chiến này tôi sẽ đi xa. Nơi đến cũng tùy thuộc vào kết quả. Ví dụ như tìm được một Ấn tín rồi theo đuổi việc trở thành Ứng Vương.” Ishekarda nhún vai, bật cười. Đôi mắt ông ta không thể giấu được vẻ buồn thăm thẳm.

“Tôi không cần lời cầu nguyện của ông. Tôi cần ông giúp tôi biến ước muốn chiến thắng thành hiện thực. Nếu quân sư ông mà nhụt chí thì những người khác sẽ thế nào?”

“Xin lỗi, tư tưởng cũ kĩ của tôi lại quay về rồi. Công chúa Frorifel, tôi tin cô sẽ đem lại một mùa xuân mới cho đất nước cằn cỗi và thối rữa này.”

“Nói vậy còn được.” Cô quay mặt không để Ishekarda nhìn thấy ánh mắt lo lắng của mình. “Ishekarda, ông có nghiêm túc về chuyện theo đuổi nghiệp Ứng Vương?”

“Hừm, ai biết. Tôi không muốn nghĩ đến lúc này… Vậy còn cô? Câu chuyện về Người Thống Trị không phải ai cũng tường tận, thậm chí không biết thật sự có bao nhiêu người đã đạt được vị trí ấy. Một khi đã biết thì không thể nào cưỡng lại tham vọng đến được Eden.” Ông ta cười ẩn ý nhìn cô.

“Đương nhiên rồi. Thứ sức mạnh của vị vua tối cao cai quản sự vận hành của Margiland… Song sức mạnh bất phàm ấy có thực sự khiến mọi chuyện trở nên dễ dàng? Kể cả thần linh cũng có lúc phạm sai lầm với những phán quyết của mình. Nói rằng kẻ có quyền là kẻ luôn đúng không thể lấp liếm việc đó. Khó giữ được lương tâm và tưởng chừng viễn vông mà nhỉ? Vả lại, quyền lực càng lớn thì trọng trách càng lớn, tôi không đảm đương nổi vai trò ấy đâu. Vậy nên tôi sẽ không nỗ lực thay đổi sự vận hành tự nhiên vốn có của thế giới này. Tôi chỉ là một tồn tại nhỏ bé thực hiện ‘Nhiệm vụ’ và khát vọng của mình, theo cách mà phàm nhân vẫn làm.”

“… Haha, nếu tôi phải phê bình thì đó là một suy nghĩ lười biếng. Hahaha.” Ishekarda bịt miệng, gắng nhịn cười.

“Tôi biết. Tôi vẫn còn hèn nhát, lưỡng lự, chỉ biết phó thác những công đoạn xấu xa cho kẻ khác.” Frorifel thở dài, siết chặt tay.

“… Là một con người bình thường, không phải làm hại đến ai à…” Ishekarda dịu mắt xuống, nhìn ra ngoài cửa sổ bằng đôi mắt xa xăm. “Kể cả có biết trước chuyện gì sắp xảy ra và tìm cách né tránh thì những chướng ngại khác vẫn xuất hiện, đó là bản chất của ‘Trải Nghiệm Tương Lai’. Song, nếu phải khen thì đó là một mong ước đẹp đẽ đấy. Cùng cố gắng thực hiện nhé, Công chúa Frorifel?”

“Chúng ta vẫn đang cố gắng làm điều đó cho đến giờ mà.” Frorifel cười khúc khích, nhưng trong lòng cô vẫn còn một khúc mắc chưa được tháo gỡ.

-----------------------------------------------------------------------------------------------------

Đêm hôm đó, Frorifel bị cuốn hút theo từng trang truyện, cho đến khi cô tìm thấy mẩu giấy nhỏ ghi dàn ý.

“Truyện ‘Con Sói Xinh Đẹp’, hử? Alkarda dùng ngôn ngữ khác hay do cách viết, khó đọc quá. Ừm, đoạn này là chữ của Ishekarda. ‘Một con sói yếu ớt so với đồng loại, nhưng nó lại thông minh và được bầy đàn che chở, từ lúc nào nó trở thành cái gai trong mắt một đám sói khác. Vậy mà nó vẫn vươn lên để có được niềm tin của dân làng. Nó không ngừng nuôi hy vọng từ năm này sang năm khác được làm những thứ mà con người có thể làm. Song, phải đến lúc chạy trốn khỏi quê nhà thì ước nguyện của nó mới thành hiện thực.’ Có lẽ vẫn chưa viết cái kết. Hay là ẩn ý của Ishekarda?”

Cô đắn đo một lúc rồi cất cuốn sách và đặt lưng xuống giường.

-----------------------------------------------------------------------------------------------------

Vì không ngủ được, Sion ra vườn đi dạo. Anh ta lấy hết dũng khí và nói:

“Lần này nhất định chúng ta sẽ thắng! Đó sẽ lại là cơ hội cho mình!”

“Thật là khí thế!”

“Louise?!”

“Ước gì tôi có thể giúp hai người gắn kết nhỉ.” Louise cười tinh nghịch.

“Gắn kết gì chứ?! T-T-Trước mắt phải thắng cái đã!”

“Tình cảm của cậu ai không biết chứ? Giấu làm gì? Tôi thật không hiểu, sao cô ấy không thích cậu nhỉ? Dù nếu là tôi, tôi cũng từ chối.” Louise làm mặt suy tư.

“Gì chứ?! ... Vì cô ấy không thích tôi, cô ấy là Godine, cô ấy nghĩ mình là gánh nặng của tôi, cô ấy vẫn còn che giấu cảm xúc của mình khỏi tôi.” Sion hạ giọng ủ rũ rồi đột lên giọng. “Nhưng tôi muốn bị cô ấy làm phiền, làm gánh nặng của tôi, dựa dẫm vào tôi. Tôi muốn là người cô ấy luôn nghĩ đến đầu tiên.”

“Thế sao lúc trước tỏ tình cậu không nói vậy với cô ấy?”

“Cô ấy chặn họng tôi, nói là ghét kiểu người đó và tin rằng tôi không phải như vậy. AAA, cô ấy đã nói dối phần ‘tin rằng tôi không phải như vậy’! Công chúa không chấp nhận mong muốn đó của tôi thì càng không thể chấp nhận tình cảm của tôi.”

“Tiếc quá nhỉ.”

"… Trước đây, khi nhìn vào Công chúa, ai cũng thấy rõ là một cô Công chúa bướng bỉnh, ruột để ngoài da. Cô ấy luôn vui cười hồn nhiên và gọi tôi khi thấy thứ gì mới lạ. Cô ấy không che giấu nỗi lo lắng hay sợ hãi, đôi khi bất giác bấu víu lấy tôi. Cô ấy cũng không ngần ngại thể hiện mình đang tức giận hay bất mãn. Cô ấy hét lên khi thấy đau, cô ấy không biết chịu đựng là gì. Bây giờ, ai cũng thấy cô ấy là một người thân thiện, khéo ăn nói. Khi phát hiện điều gì liền đăm chiêu. Có những chuyện nhỏ nhặt, cô ấy cũng không kể cho tôi nếu tôi không hỏi. Khi cô ấy cảm thấy bất an hay lo sợ cũng chỉ mỉm cười nói với tôi rằng mình không sao. Cô ấy tỏ ra mạnh mẽ và nuốt những cảm xúc giản đơn ấy vào trong. Vì sợ kẻ thù nhận ra điểm yếu, sợ người khác tổn thương, cũng vì sợ mình tổn thương."

“Hừm, cũng có thể vì phụ nữ có những tâm sự đàn ông không hiểu được thôi. Cậu nên để cô ấy có khoảng riêng tư chứ.”

“Ể… Cũng đúng.” Sion thấy nhẹ nhõm hơn.

"Vậy, cậu muốn cô ấy trở lại như trước?"

"Tôi muốn cô ấy lựa chọn cho mình con đường đúng đắn. Tôi sẽ luôn hỗ trợ cô ấy trên con đường đó. Bất kể cô ấy như thế nào, thay đổi ra sao, tôi vẫn yêu cô ấy, Frorifel Van Sunigtaina." Sion đặt tay lên lồng ngực ấm nóng và rộn ràng của mình.

"Ừm, chúc cậu đạt được ý nguyện." Louise cảm động mà nở một nụ cười chúc phúc.

“Trả lời tôi đi, Louise. Lẽ nào tôi chưa đủ vững chãi để cô ấy dựa dẫm?”

“Ừm… Hỏi tôi là sai người rồi đó.”

“Thôi quên đi.” Anh thở dài.

“Chỉ là cậu chưa tìm ra cách để khiến cô ấy bộc lộ cảm xúc từ tận đáy lòng thôi mà. Tôi biết cô ấy rất trân trọng cậu, muốn giữ cậu ở bên, muốn bảo vệ cậu.”

“Vậy mà cô ấy muốn tôi lấy người khác. Mâu thuẫn thật.”

“Tình cảm của cô ấy dành cho cậu có hơi hướm ích kỷ. Cứ như đứa trẻ muốn thoát khỏi sự quản giáo của cha mẹ, nhưng khi được tự do thì lại muốn về bên họ. Trước giờ chắc chưa có hoàn cảnh nào cô ấy vượt qua hoàn toàn là nhờ cậu. Nếu hoàn cảnh đó xảy ra, đó là cơ hội mà cậu phải bắt lấy.”

“Tại sao cô lại ủng hộ chúng tôi đến vậy? Trông cô cũng có ý đồ với Công chúa lắm mà?”

“Hahahaha! Của tôi khác cậu nhiều lắm đó. Cảm giác được giúp hai người yêu nhau đến với nhau thật sự rất tuyệt vời.”

“Mà bản thân thì chưa có ai?”

“Tôi mới bằng tuổi cậu thôi mà. Thật khó khăn khi tôi chỉ thích các cô gái đáng yêu và thông minh như Frorifel thôi. Fufufu!”

“Hự!” Sion cảm thấy lo sợ.

“Tri âm tri kỷ. Vì người đó mà hi sinh, không yêu cầu vụ lợi, không chiếm hữu. Chỉ cần người đó mỉm cười hạnh phúc và không phải chịu tổn thương, vậy là quá đủ. Nó không khiến cậu đánh mất bản thân, nó cho cậu sức mạnh để giữ can đảm và điềm tĩnh. Nó giống tình yêu mà cũng có điểm khác, lại chẳng đơn thuần là tình bạn. Đó là thứ tình cảm còn cao đẹp hơn thế. Cho dù hai người có chia xa, hay bị thử thách, cách trở, tình cảm đó vẫn mãi vẹn nguyên. Tôi nghĩ là có thể tìm thấy thứ tình cảm đó từ hai người.” Cô cười trong sự trầm ngâm để tìm ra điều còn thiếu sót.

“…”

“Chúc ngủ ngon! Chúc may mắn!” Louise vẫy tay tạm biệt.

“À, cảm ơn cô. Cô cũng ngủ ngon nhé.” Sion tỏ vẻ khó hiểu.

-----------------------------------------------------------------------------------------------------

Sáng sớm hôm sau (26 tháng 8), Frorifel dậy sớm để kiểm tra lại thương đoàn thì phát hiện có người lục đục trong bếp.

“Fufufu!”

Một ánh sáng bừng lên làm cô lóa mắt. Cô nhắm mắt một khắc rồi giật mình nghe được giọng nói quen thuộc.

“Họ sẽ bất ngờ lắm cho xem!”

“Louise?!”

“Là em à?! Đừng hù dọa con tim mỏng manh dễ vỡ của tôi thế chứ!”

“Chị dọa em thì có. Mà chị làm gì vào giờ này?”

“Tôi muốn làm một bữa sáng đặc biệt cho mọi người. Những nguyên liệu này khó kiếm lắm nha!”

“Whoa!” Đang hào hứng thì cô xuống giọng. “Đây thì không biết thần nấu ăn có thù oán gì với mình hay không.”

“Đừng sầu mà, hồi mới tập nấu tôi suýt làm cháy cả dãy nhà đó.”

“Thật sao?”

“Vạn sự khởi đầu nan. Tôi rất thích nấu ăn vì là thử thách tôi mất nhiều thời gian để hoàn thiện mà không dùng ma thuật.”

“Phụ thuộc vào ma thuật nhiều cũng không tốt ha. Em cũng thích nấu ăn và làm thủ công.”

“Chúng ta có điểm giống nhau rồi đấy. Có điều, tôi không có năng khiếu mỹ thuật và âm nhạc.” Louise ngượng ngùng nói.

“Louise cũng có thứ mình không giỏi nhỉ? Vậy chị có thể dạy cho em không? À, cho em phụ một chút cũng được.”

“OK… Đầu tiên em phải thái thế này.”

“AAAAA!”

“Để tôi hạ lửa lại!”

“Thể loại súp gì thế này?!” Frorifel chán chường.

Một lúc sau:

“Rốt cuộc là vẫn thất bại liên hoàn.”

“Không sao, không sao. Biết đâu nó lại ngon thì sao?”

“Không đâu, chị đừng ăn.”

“Ừm, lần tới lại cùng cố gắng nhé!”

“Vâng, lần tới… Sau trận chiến này chúng ta vẫn có thể gặp lại nhau chứ Louise?”

“Dĩ nhiên rồi.”

“Em cứ lo nếu sau này Vermillion không còn là đồng minh của chúng em thì chúng ta sẽ không còn là bạn nữa, thậm chí trở thành kẻ thù.”

“Tôi không biết em quý tôi đến vậy.” Louise ngượng ngùng hạ giọng.

“Em biết vậy không hay, nhưng em tuyệt đối không cho phép bản thân vì tình thân trong quá khứ mà đánh mất tương lai đâu!”

“… Tôi đã muốn gặp em từ rất lâu rồi, từ cái ngày mà tôi biết em được chọn là ‘Freya’.” Louise mỉm cười với đôi mắt chứa đầy sự chắc chắn.

“Tại sao Vermillion lại gọi em là ‘Freya’?”

“Bởi vì họ nhìn thấy tương lai mà em mang lại cho thế giới này, có thể tuyệt đẹp, cũng có thể là hoang tàn.”

“… Vẫn có cơ hội như vậy sao?” Frorifel thất vọng.

“Em đừng để những điều đó làm lung lay. Mặc kệ người khác nghĩ gì về em, sự nghiệp của em sẽ khiến họ thay đổi cái nhìn về mình.”

“Em hiểu rồi, Louise, cảm ơn chị đã không che giấu điều đó.” Cô gượng cười rồi lại trầm tư. “Mọi người ai cũng dành nhiều lời khen và tin tưởng em, nhưng em lại thấy bản thân chưa xứng đáng với tấm lòng của họ. Đặc biệt là mỗi khi em phân vân vì lựa chọn của mình.”

“Khi đưa ra một quyết định lớn và có tầm ảnh hưởng, phân vân chính là tự sát.” Louis nghiêm nghị nói khiến Frorifel ngộ ra. “Tôi nghĩ, trân trọng những người bên cạnh mình, nỗ lực cứu những người mình có thể cứu, có lòng thương xót và nuối tiếc cho những người xa lạ mình không cứu được và những sinh mạng đã bị mình lấy đi, chính là những phẩm chất làm mọi người yêu quý em. Cũng là những thứ mà người đàn ông đó đã đánh mất để đi trên con đường độc tài của hắn.”

“…! Louise…” Nhờ những lời của Louise, Frorifel đã có thể hạ quyết tâm. Cô đặt tay lên ngực và cảm nhận ngọn lửa trong tim đang thôi thúc cô.

“Chúng ta chuẩn bị dọn món thôi.”

“… Louise này, chị chưa gọi tên em bao giờ. Chính xác là chưa gọi tên ai, ngoại trừ xưng với những người có địa vị hơn.”

“À thì… là do tôi không thể nhớ hết họ. Nếu tôi nhớ và gọi tên họ thì hình ảnh của họ sẽ khắc sâu trong tim tôi. Và mỗi lần họ biến mất, trái tim cô độc đang dần được lấp đầy của tôi lại lần nữa thấy trống vắng.” Louise nhắm mắt lại và nhẹ nhàng nói.

“Louise cô độc ư?” Frorifel cũng cảm thấy buồn bởi lời nói của Louise.

“Giờ thì không còn nữa. Bởi vì tôi có em để trò chuyện, để tươi cười cùng, để suy nghĩ về và…” Louise đưa ánh mắt về phía đôi mắt đang chứa sự đồng cảm của Frorifel.

“Và…”

“Tôi rất muốn gọi em bằng cách chưa có ai gọi. Để nghĩ xem, cho đơn giản thì Rifel được chứ?” Louise bật cười thích thú.

“Hể? Chưa ai gọi em vậy cả.” Frorifel có chút ngạc nhiên.

“Được hơm?”

“Được chứ.”

Louise thích thú lao vào ôm Frorifel và cọ cọ má mình lên má cô.

“Rifel thật đáng yêu!”

“Ngưng lại đi mà, Louise!”

-----------------------------------------------------------------------------------------------------

“Ăn chúng… chắc ổn chứ?” Light hỏi.

“Là sao? Anh đang nghi ngờ tài nấu nướng của tôi đó à?” Louise phụng phịu.

“Ai biết cô tính kế gì sau lưng chúng tôi?” Ishekarda cười gian.

“Cái đó thì hỏi Rifel đi.”

“Ri-Rifel?!” Sion như đứng hình.

“Hơn một nửa mấy món này là tôi có nhúng tay vào.” Louise nhanh miệng đổi chủ đề.

“Cụ thể là món nào thưa Công chúa?” Sion làm vẻ mặt nghiêm trọng.

“Lòng trung thành của cậu thật tuyệt vời, Sion!” Rufus cười khẩy.

“Tôi không muốn nhắc lại đâu. Thực ra lúc nhỏ tôi từng bị ngộ độc do ăn đồ cô ấy nấu.”

“Hai người mà cưới nhau thì phải làm sao đây?”

“Louise?!” Frorifel và Sion đồng thanh.

“Vậy để ta kiểm tra cho nhé?” Một giọng nữ quen thuộc khác không kịp để ai bình luận gì.

Từ đầu, mùi hoa oải hương phảng phất, hình dáng một người phụ nữ tóc tím, mặc đồ đen xuất hiện như chớp ảnh sau lưng Frorifel. Louise nhanh chóng dùng con dao Kristel kề vào cổ và dùng ánh mắt sắc lạnh nhìn cô ta, cất tiếng nói lạnh lùng hiếm có của cô nàng:

“Nhà ngươi nghĩ mình có quyền làm thế sao?”

“Ồ, ồ, xin lỗi! Công chúa nhỏ à, bảo cô vệ sĩ mới của con bỏ dao xuống đi!”

“Cô thì cần gì phải sợ?” Frorifel nghiên đầu hỏi.

“Ờ ha! Tại ta bị dọa đến quên mất mình là ai rồi.” Alaine gõ đầu, xấu hổ.

(Có người dọa được bà cơ đấy?) Ishekarda nghĩ thầm.

“Rất vui được làm quen, tôi là Alaine. Còn cô, tân vệ sĩ của Công chúa nhỏ?”

“Tôi không phải vệ sĩ của cô ấy, tôi là Louise tới từ Vermillion.” Giọng Louise nghe vẫn lãnh đạm.

“Hóa ra là Vermillion, đã đắc tội rồi!”

“Không sao. Hi vọng được chỉ dẫn nhiều, quý bà ‘Phù Thủy Địa Ngục’.” Cô bật cười tinh nghịch.

“Cô cũng biết ta sao?’

“Tôi phải biết những người có mối quan hệ với Rifel.”

“Vào vấn đề chính, mấy món này không sao hết! Mọi người mau ăn kẻo nguội.” Frorifel vỗ tay để mọi người chú ý.

“Cô cũng ăn chứ?” Louise lịch sự mời Alaine.

“Tôi còn tưởng mình đến sai lúc, cảm ơn sự tiếp đãi.”

“Mời mọi người cùng ăn.” Frorifel hí hửng nói.

“Món nào là của Công chúa?” Sion lúng túng hỏi.

“Món này nè.” Louise tự nhiên ăn thử.

“Whoa! Cô không sợ chết à?” Anh hoảng hốt.

“Ừ. Nó ngon mà.” Cô trông rất thản nhiên.

“Ngon… Vị giác cô có vấn đề phải không?” Sion nhíu mày.

“Ừm, chắc thế, từ khi tôi ăn hay uống nhầm thứ gì đó lạ lắm. Là khi nào ta? Là gì mới được? Mà chắc là tôi không nên nói lúc này.” Louise nói nửa thật nửa đùa.

“Hể?!” Sion đành tin Louise, dùng dao cắt một miếng thịt để ăn.

“Hự!” Khuôn mặt điển trai của Sion kém sắc hẳn đi.

“Không thể nào?! Tôi tin chị gái!” Và rồi Yurii ngừng cử động.

“Yurii... Yurii! YURII!” Emila lo lắng lắc lắc người cậu.

“Cậu ta chết ngất rồi.” Aina nói trong lúc toát mồ hôi.

“Không phải chứ?” Frorifel thất vọng tột độ.

“Mọi người ăn mấy cái này nè.” Louise lật đật chọn món.

“*Nhồm nhoàm* Hay để ta mang đi đầu độc Julius nhỉ?” Alaine thích thú vừa ăn vừa nói.

“Làm vậy được sao?” Sion nặng nề hỏi.

“Không chắc nữa. Thất bại là chết cả chùm. Hahahaha-Ặc!” Alaine vừa mới cất giọng cười nham nhở thì bị mắc nghẹn. “Nước…cho tôi nước…!”

“Ăn cái nào? Cái nào?” Họ ngó lơ Alaine trong lúc hoảng loạn.

“Thôi nào!” Louise trấn an mọi người rồi quay sang an ủi Frorifel. “Đừng thất vọng, Rifel! Tôi sẽ ăn hết! Tin tôi đi ha!”

“Chị đừng gắng sức quá.” Frorifel thất thần nói.

Sau bữa ăn kinh hoàng này, Alaine gặp riêng Ishekarda. Đây mới là ý định thật sự của cô ta khi đến Hanlvet.

-----------------------------------------------------------------------------------------------------

Vài ngày sau, dưới cơn mưa rả rích tại một nơi nào đó trên lãnh địa Vermillion, trong tòa nhà tối om, có hai trong ba bóng người đang hí hửng huyên thuyên.

“Nào các quý ông, nói gì đó ngầu ngầu trước cuộc đại chiến thế kỷ đi nào!”

“Không quan tâm.” Giọng nói lười biếng của người ngồi bên trái đối diện Regina.

“Tôi sẽ ủng hộ mọi điều em nói!” Giọng nói tươi vui của người ngồi bên phải đối diện Regina.

“Thật nhạt nhẽo. Nhất là cậu đó, khi cậu là người đã dẫn dắt Freya.” Regina ôm mặt chán chường rồi chỉ tay vào người ngồi bên trái.

“Vô tình thôi.”  

“Haiz! Sớm muộn gì chúng ta cũng phải chiến đầu cùng nữ thần nên thoái mái chút đi, các quý ông.” Regina liếm đôi môi hồng bóng của mình rồi nở một nụ cười thõa mãn.

Chap trước

 Chap kế

Nhận xét

Bài đăng phổ biến từ blog này

Hồi thứ 9: Sói đội lốt cừu.

Ở thị trấn Eta bây giờ, có một người đàn ông đang say sưa nhìn lũ trẻ chơi đùa. - Thời thế thay đổi, những đứa con của chủ nhân thời kỳ cũ chắc chắn phải đến tìm tay quân sư phản bội. Vậy thì thử xem là ai, chúng sẽ mang theo gì nào. ~ Ông ta lôi giấy bút ra viết lịa lịa. Đôi mắt ông ta sáng lên, nhưng người ngoài nhìn vào chỉ thấy giống như đang vô thức làm việc. (Loại trừ nguyên Hoàng hậu, Thái tử và Nhị hoàng tử, Tam hoàng tử, Ngũ hoàng tử và Kế hậu, Đại công chúa ở Rossata, Tứ hoàng tử và Nhị công chúa mất tích thì chỉ còn Tam công chúa.) Tầm nhìn ông ta hiện lên hình ảnh của họ, nhưng là của sáu năm trước. (Ồ! Là con bé tinh ranh ấy! Nếu là con bé đó, thì Alaine từng nói nó rất thu hút hắc ma thuật. Mình nên chuẩn bị cho trường hợp này bằng đống pháp cụ lão ấy để lại. Còn những người khác, mình cũng không để lọt một khả năng nào. Nếu không thì chuyện như sáu năm trước lại xảy ra mất.) Một tiếng khóc trẻ thơ cất lên khiến ông ta ngưng viết. - Ồ, cháu bị lạc à? Để ta giúp cháu ...

Hồi thứ 44: Dàn xếp.

Ngày 10 tháng 7, sau khi bị Gano ném đi xa, Evi đã tiếp đất và tự trị thương bằng năng lực của mình. Vidar như đã đoán trước và ngồi trên một tảng đá để đợi cậu ta. “…! V-Vidar, nghe này! Tôi đã gặp Công chúa Đế q—” Evi gượng đứng dậy, vội vã nói với hắn. Nhưng chưa kịp dứt lời, Vidar đã lướt đến ngay trước mắt cậu ta. “Quên đi, Evi.” “Hả?!” Vidar gõ gậy xuống đất, rồi hắn chạm vào tấm gương luôn đeo bên mình. Evi nhận ra cơ thể không cử động được, không thể nói nên lời, vẫn đang vắt óc suy nghĩ Vidar đang suy tính điều gì. “Nữ thần gương Persona, hãy cho cậu ta một mảnh kí ức khác đi nào.” Tấm gương phát sáng khiến Evi chói mắt, khi ánh sáng đó vụt tắt, kí ức của cậu ta đã bị viết lại. “Tôi và Gano đã chiến đấu với Xích Giáp Hiệp Sĩ, chắc rằng hắn là tiếp viện của Vermillion.” Cậu ta nói trong lúc đầu óc vẫn choáng váng. “Cậu vất vả rồi. Chúng ta về báo cáo cho Julius nào.” Vidar vỗ vai Evi. “Ta và Vidar đang ở cung điện Eastinburg.” Cậu ta nói rồi cả hai được dịch chuyển đi. Sau khi ...

Hồi thứ 29: Godine và Ứng Vương.

Ngày 16 tháng 6. Sự thật về “Đội quân một người” của Gerrany và di sản của Fronché đã được tìm ra. Giờ đây, đại diện của hai nước cùng với một trung đội quân Zwart của Julius và Vidar, đang tiến đến tộc Ceritulus ở Bắc Lannessa để thử nghiệm. Tộc người này sống ở đây từ Thời lịch sử thứ 4 và từ chối tiếp xúc với con người ở Thời lịch sử thứ 5. Tung tích của họ không rõ, chỉ biết là ở đâu đó trên bãi đá mênh mông trùng trùng. Ceritulus sở hữu trận đồ bẫy ma pháp từ trang Akasha để tự vệ suốt gần bảy trăm năm nay. Vậy nên với cớ đến khai thông tư tưởng bất thành nên phải chinh phạt, nếu phe của Julius thành công thì coi như một công đôi việc.   Về phần nhóm Frorifel thì đến để giúp Ceritulus. Nếu thành công thì đây là cơ hội cho họ có thêm trang Akasha cũng như đồng minh. Frorifel, Sion và Light tham gia chiến dịch này. Họ vẫn giữ các Homunculus chưa dùng cho kế hoạch lần này. Ceritulus sẽ không động thủ cho đến khi ma pháp của họ thất bại.   “Đội quân một người” là một Golem...