Một ngày nọ, trên một cánh đồng tuyết, có bóng dáng những đứa
trẻ hớn hở, tinh nghịch tiến về phía một cái hang.
“Mấy đứa đứng lại ngay!” Tiếng gọi của những người mẹ giận dữ
đến để đưa con mình về.
“Mẹ đã dặn bao nhiêu lần rồi, nếu con cứ đi lung tung thì Nữ
Chúa Tuyết sẽ bắt con đó!”
“Bọn con đang muốn gặp bà ấy đấy chứ!”
“Chúng con muốn biết câu chuyện đó có thật hay không.”
“Phải, nếu được, con muốn làm bạn để bà ấy không còn cô độc
nữa!”
“Điên hết rồi sao?! Về mẹ phạt con!”
Câu chuyện về Nữ Chúa Tuyết, một tinh linh cô độc và tàn ác,
tạo ra những chuỗi tháng ngày đất trời đen tối cho Cintia, chuyên bắt đàn ông, kể
cả những bé trai để bầu bạn rồi khi chán chê sẽ đóng băng họ mãi mãi. Đó chỉ là
truyền thuyết hư cấu để dọa những đứa trẻ hư và các nhà thám hiểm. Một phần
cũng để giải thích hiện tượng đặc biệt chỉ có ở Cintia, chu kỳ ba tháng không
có ánh mặt trời cách nhau sáu tháng. Đương nhiên Akasha vẫn ghi lại tất cả. Và Nữ
Chúa Tuyết vẫn thật sự tồn tại trên vùng đất này.
-----------------------------------------------------------------------------------------------------
Ngày 23 tháng 7, Louise và Frorifel đến hang động Fimtir
cùng với sự chỉ dẫn của vài người dân Eisa. Họ là những người đã đi khai thác lần
trước và đối mặt với Nữ Chúa Tuyết.
“Các vị đi thẳng theo ngã rẽ này một đoạn thì sẽ thấy tòa
tháp của Nữ Chúa Tuyết, nhưng…”
“Chúng tôi biết, mọi việc còn lại chúng tôi lo liệu được. Mọi
người hãy trở về đợi ở cửa hang.” Louise nói.
“Vâng, chúc các ngài bình an giải cứu Công chúa và đánh bại
Nữ Chúa Tuyết.”
“Nhất định rồi, hãy tin tưởng và cầu nguyện cho chúng tôi.”
Frorifel mỉm cười để họ yên tâm.
“Chúng tôi xin phép.”
Hai cô gái lại tiếp tục lên đường. Càng vào sâu hang động, họ
càng thấy lạnh hơn.
“Có vẻ chiếc áo choàng vẫn chưa đủ nhỉ?” Louise vừa thở hơi
vừa nói.
“Phải công nhận, đúng là lãnh địa của Nữ Chúa Tuyết.”
[Em ở trong đây mà cũng không chịu được! Ra ngoài thì chết
cóng mất!] Alden nói vọng từ bên trong viên ngọc lục bảo. Frorifel đưa viên đá
ma thuật lửa lại gần để sưởi ấm cho cậu.
“Em hãy nghỉ ngơi đi, chị và Louise không để em liều mình
đâu.” Cô trấn an cậu bé.
Louise cười nhạt, cô kéo Frorifel lại gần mình hơn.
“A! Chị làm em bất ngờ đấy!”
“Xin lỗi, xin lỗi. Nhưng giờ thì đỡ hơn rồi phải không?”
“Ừm, người chị ấm thật đấy.”
(Cảm giác khó chịu trong lồng ngực… Vì Louise là người mình
nên cẩn trọng sao?)
Frorifel ngước lên nhìn Louise. Như cảm nhận được ánh nhìn,
cô ngoảnh lại với đôi mắt mở to.
“Mặt tôi có gì sao?”
“Không, không. Em chỉ đang nghĩ Louise rất giống một quý ông.
Ga lăng, ấm áp, đáng tin cậy, là một bờ vai vững chắc mà các cô gái có thể dựa
dẫm.”
“Tôi thiếu nữ tính thế sao?” Hai mắt cô gái chớp chớp như
không tin được.
“Ừm, haha. Có lẽ em không nên nói điều đó.”
“Không sao, lần đầu tiên có người khen tôi như vậy đấy... Tôi
vui lắm...” Louise nghe giọng rất cảm động, rồi cô chợt dừng lại.
“…!” Frorifel giật mình khi Louise ghé sát mặt.
“Nhưng nên cẩn thận vì em cũng là con mồi của tôi.” Louise
nhếch môi cười.
Frorifel ngẩn người một lúc, Louise thấy cô không phản ứng
liền nghiên đầu tự hỏi. Vừa mới định quay mặt đi, Frorifel đã kéo cô lại rồi cụng
mạnh vào đầu.
“Đau lắm nha!” Cô dùng tay kia xoa xoa trán, má phúng phính
lên.
“Đừng nghĩ đây dễ ăn hiếp đó!” Frorifel cười tinh nghịch.
“Pff! Hahahahaha!”
“Đừng cười lớn! Với lại Nữ Chúa Tuyết phát hiện bây giờ!”
“Em thật khó đoán đó! Haha!”
Rồi hai người lại bước tiếp. Tận cùng con đường là một cái
hang khác, nhưng nó bẻ xuống khá sâu nên họ phải cực kỳ cẩn thận bước đi. Xuống
nơi, họ nhìn thấy một tòa tháp băng phủ tuyết, rộng và cao. Xung quanh tòa tháp
rất vắng vẻ, cảnh vật đều được tạo hình từ băng và sinh vật được nặn từ tuyết.
Họ nấp đằng sau một tảng băng để quan sát tình hình xung quanh.
"Lần trước họ tới cô ta xuất hiện ngay, có lẽ hôm nay
cô ta đi vắng rồi." Frorifel vừa nhìn qua nhìn lại vừa nói.
"Hôm qua chúng ta gặp cô ta cũng khoảng giờ này."
Louise gật đầu.
Họ thận trọng tiếp cận tòa tháp. Louise từ từ đẩy cánh cửa
vào lâu đài tối tăm lạnh lẽo không điểm dừng. Một cảm giác chẳng lành bao trùm
lấy họ.
"Không có canh gác gì cả, liệu có bẫy không?"
"Chúng ta phải đi tiếp thôi, nhớ đừng buông tay
tôi." Louise nói.
"Ừm."
Họ lại tiến vào trong, những cái bẫy không lường trước xảy đến:
Những cái hố chợt sụp xuống, những quả cầu tuyết lăn đến chặn đường, những mũi
băng thạch sắc nhọn đâm sầm xuống sàn,… Nhưng họ vẫn xoay xở để vượt qua được. Trong
tòa tháp chủ yếu là những bậc cầu thang hình xoắn ốc, bức tường có những tảng
băng dính vào. Song nhìn kĩ thì trong đó là những người đàn ông bị đóng băng với
khuôn mặt đau đớn. Trong số đó còn có các tráng sĩ được cử đi cứu Iclyn.
"Thật quá đáng!"
"Khi đã quá cô đơn, người ta lại tìm mọi cách để giết
thời gian." Louis hạ giọng nói với Frorifel. “Chúng ta sẽ giải cứu họ
sau.”
Khi lên đến hết những bậc cầu thang, họ thấy một cánh cửa to
lớn.
"Đây là nơi cuối cùng rồi, chuẩn bị tinh thần
nhé."
"Vâng."
Cánh cửa mở ra khi Louise đẩy nó, tiếng kêu ken két của nó
khiến họ thấy lạnh gáy. Họ vừa bước vào, từ những băng thạch trên tường phát ra
những tia sáng dọc theo con đường dẫn đến một chiếc giường. Họ bước lần theo
ánh sáng đó.
“Là Fimtir, chúng ta có một phát hiện lớn đấy.” Louise trầm
trồ.
Trên chiếc giường đó, thiếu nữ hôm nọ đang say giấc dù cô ta
bị trói bởi những sợi dây tuyết gai. Chiếc nhẫn màu xanh Sapphire trên tay phải
Louise phát sáng, rồi trên tay cô là một con dao lưỡi xanh.
"Có phải nó được làm từ băng Kristel?"
"Đúng vậy." Louise vừa nói vừa cắt dây trói.
Đang cắt giữa chừng thì cô gái cử động.
“Ư... ư... Các ngươi là ai? Muốn làm gì ta?” Cô ta vùng
mình, muốn né sang một bên nhưng bị phần còn lại của sợi dây giữ lại. “Ui da!
Chảy máu rồi! Làm gì đi!"
(Hoàn toàn là một người khác!)
Trong khi Frorifel mới hoàn hồn thì Louise bình tĩnh cắt nốt
sợi dây rồi chữa thương cho cô gái.
"Xin lỗi đã làm Người hoảng sợ, Công chúa Iclyn. Chúng
tôi được tộc trưởng phái tới để giải cứu Người. Đây là tín vật của cha Người."
Louise giao cho cô một mảnh băng thạch với biểu tượng của tộc Eisa.
Iclyn nhận lấy nó, nước mắt lần theo gò má cô chảy xuống, nhỏ
lên mảnh băng thạch. Cô siết chặt nó trong lòng bàn tay.
"Không thể tin được..."
"Sao cơ?"
"Ta không tin các ngươi được!"
"…?!"
"Phụ vương quên ta rồi! Vương tộc này quên ta rồi! Nuôi
đám đàn ông đó đúng là vô ích! Bình thường thì theo đuổi, hức, lấy lòng, hức, tôn
vinh ta cho lắm vào!” Iclyn bắt đầu bù lu bù loa.
“Thật ra thì—”
“Ta biết ta kiêu ngạo, ích kỷ, đua đòi nhưng mà ta là Công
chúa của Eisa! Vất ta ở đây một tháng, không đồ ăn ngon, không quần áo đẹp! Có
biết ta xấu đi nhường nào không? Có biết nơi này lạnh lẽo, đáng sợ lắm không?
Con không đòi váy áo nữa, không đòi xây cung điện nữa, không đòi cưới Ivan nữa!
Phụ Vương đừng bỏ con! UWAAAAAAAAAAAAAA!" Tiếng khóc cô nàng vang khắp tòa
tháp, Louise và Frorifel, thậm chí Alden cũng phải bịt tai lại.
"Công chúa, bình tĩnh lại, chuyện là--" Louise định
đánh ngất Iclyn.
"KẺ NÀO MẠO PHẠM NƠI Ở CỦA TA?!" Tiếng nói lớn
vang nứt cả hang động.
"Ả về rồi kìa! Tại mấy người lề mề quá đó!" Iclyn
sợ sệt nấp sau lưng Louise.
Một nữ yêu với thân hình to lớn thò mặt ngoài cửa sổ. Rồi cô
ta biến vào trong tòa tháp với hình dáng thu nhỏ. Mái tóc dài trắng xóa, phần
ngọn nhuộm xanh, phần mái nhọn chỉa ra tứ phía, đôi mắt không đồng tử màu xanh
lam sắc lạnh, làn da nhợt nhạt, đôi môi tím ngắt; bàn tay thanh mảnh, móng tay
nhọn hoắt, cô ta mặc một bộ cánh mỏng với hai màu trắng – xanh, đội chiếc vương
miệng hình bông tuyết.
Louise mừng thầm trong bụng.
"Đúng lúc lắm. Chúng tôi đâu đơn giản đến đây để cứu Công
chúa chứ."
"Các ngươi là ai mà dám to mồm, ta sẽ…!"
Cô ta giơ tay ra tạo cơn bão tuyết hướng về phía ba cô gái. Louise
và Frorifel vừa tránh vừa bảo vệ Iclyn.
"Chúng tôi tới đây để gặp cô, cô gái với gương mặt u sầu."
Cô ta rụt tay lại.
"Các ngươi… là những người hôm đó!" Hình bóng họ
phản chiếu trong đôi mắt của Nữ Chúa Tuyết.
"Thật may là cô còn nhớ. Cô có thể nể tình quen biết,
chúng ta cùng thoả thuận để hai bên cùng có lợi không?"
"Đừng giỡn mặt với ta! Làm sao ta tin các ngươi được?!"
Nữ Chúa Tuyết điên cuồng tạo ra những gai băng đâm lên từ mặt
sàn. Louise gọi lên một dòng lửa màu xanh lam uốn xoáy thành khiên chắn làm tan
chảy những mũi gai. Sức nóng của ngọn lửa lan tới chỗ Nữ Chúa Tuyết khiến cô ta
lùi bước, khi đó Louise mới thu nó lại.
"HỰ!"
(Là Lam Hỏa! Lần đầu tiên mình được thấy nó!) Frorifel ngạc
nhiên.
"Không như người ở đây, chúng tôi có thể dùng lửa. Nếu
cô biết tự lượng sức thì nên ngừng chiến thôi." Louise tiếp lời.
"… Muốn giết hay gì tùy các ngươi!"
"Tôi sẽ không làm vậy, tôi muốn cô thoả thuận với chúng
tôi. Bây giờ cô thả Công chúa Iclyn và những người đàn ông bị đóng băng đi,
chúng tôi sẽ cấp tốc xây dựng lâu đài cho cô."
"..."
"Hay là cô không muốn nó được hoàn thành?"
"... Đúng vậy." Nữ Chúa Tuyết buông thỏng hai tay,
não nề nói.
"Tại sao?"
"Ta muốn con người nhớ đến ta... trước khi mặt trời đến
và ta sẽ hoà mình vào băng tuyết. Khi đó ta sẽ trả lại họ những gì ta đã lấy."
"Tại sao lại phải theo cách đó?"
"Ta được sinh ra từ niềm tin của con người qua câu chuyện
họ dựng nên. Sau khi ta tự đóng băng mình, mang bí mật về Fimtir chìm vào giấc
ngủ dài, một kẻ nào đó đã đánh thức ta từ trang Akasha. Hắn không biết mình vừa
chạm phải thứ gì, chỉ biết sợ hãi bỏ chạy. Còn ta… Cô độc, tàn ác, tạo ra chuỗi
ngày không mặt trời cho vùng đất này, bắt cóc nam nhân, đóng băng họ để giữ bên
mình suốt đời. Ta phải sống như thế, vì đó là ‘Nhiệm vụ’ của ta."
Câu nói đó của Nữ Chúa Tuyết khiến Frorifel ngạc nhiên đến
nghẹn họng.
(‘Nhiệm vụ’, thứ dùng để thúc đẩy người khác tiến bước lại
có thể éo le như vậy?) Cô thầm nghĩ.
“Đừng biện minh cho việc cô không biết phải sống theo cách
khác như thế nào.” Louise lãnh đạm nhìn vào mắt Nữ Chúa Tuyết và nói.
“…!”
"Nhưng cô không tạo ra khoảng thời gian không mặt trời phải
không? Vậy nên cô không sợ ngày mặt trời đến." Rồi Frorifel lên tiếng.
"Chỉ là quy luật tự nhiên mà thôi. Ta không sợ, trái lại
có một chút chờ mong."
"Cô cũng không ghét mặt trời sao?" Louise hỏi tiếp.
"Không, ta không… hoàn toàn ghét nó. Với ta, ánh dương đẹp
lạ kì không thể phủ nhận. Phải chăng vì sự tồn tại của ta được hình thành từ sự
chờ đợi ánh mặt trời của con người nơi đây? Nếu được đắm chìm trong vẻ đẹp đó
vào phút cuối đời thì ta không còn gì hối tiếc. Chỉ là ta không muốn mình chết
trong quên lãng." Nữ Chúa Tuyết cúi đầu, che đi ánh mắt và chỉ để lộ nụ cười
nhạt.
“Nếu tiếp tục ở lại cung điện này cô vẫn sẽ sống phải không?
Fimtir sẽ bảo vệ cô, tại sao cô lại muốn ra bên ngoài để nhận cái chết?”
Frorifel lại hỏi.
“Sự tồn tại của ta chìm vào truyền thuyết cũng đã gần một
ngàn năm. Ta đã tự nhốt mình vào cái lồng cô đơn tĩnh mịch. Giờ đây, cuối cùng
ta cũng có động lực để bước ra. Đây là những gì kẻ thảm hại như ta có thể làm.”
"Thảm hại?! Ta không cho phép ngươi nghĩ như vậy!"
Iclyn nãy giờ cứ khó chịu, đột nhiên chen vào làm mọi người giật mình.
"Ta không có ma thuật mạnh mẽ như ngươi, cũng không thể
mặc những bộ váy mỏng đã đòi Phụ vương mua của ngoại quốc, cũng không có ngoại
hình khác người như ngươi.” Cô ta đặt tay lên ngực.
“Ngươi thì có thể! Nên hãy tự hào bản thân là một sự tồn tại
độc đáo!" Rồi chỉ tay thẳng mặt Nữ Chúa Tuyết.
"Công chúa..." Louise trông rất xúc động.
"Ta chỉ không thể ngăn bản thân nói ra điều ta đang
nghĩ thôi. Nếu ả lên cơn thì phải bảo vệ ta đó!" Cô ta khoanh tay lên mặt.
"À vâng." Louise bật cười khúc khích rồi quay sang
Nữ Chúa Tuyết - người đang cúi gầm mặt. “Nếu vậy, tôi sẽ cho cô cơ hội để làm lại
cuộc đời.”
“…!”
“Tức là cô sẽ được giải thoát khỏi ‘Nhiệm vụ’ đau đớn này và
bắt đầu một ‘Nhiệm vụ’ mới.” Louise lấy chuỗi mề đay của mình ra và chọn một mặt.
“Hãy lập khế ước với tôi. Nếu vậy cô sẽ không còn cô đơn nữa, và luôn được tắm
mình dưới ánh dương.”
“Ngươi chấp nhận ta sao?”
“Tôi đã nói đến đây để thỏa hiệp cho đôi bên cùng có lợi.
Hơn nữa, cô là tinh linh chứ đâu phải ác quỷ.”
Cô ta nhắm mắt một lúc rồi thở phào nhẹ nhõm.
“… Vậy làm đi.” Đôi mắt của Nữ Chúa Tuyết trông dịu hơn hẳn,
cô ấy chưa bao giờ cảm thấy nhẹ lòng như bây giờ.
Louise mỉm cười dịu dàng. Một luồng ma thuật lớn bọc quanh
hai người họ.
“Hỡi linh hồn cô độc nhưng dịu dàng của băng tuyết, từ nay
ngươi sẽ là tôi tớ của ta, là bạn đồng hành cùng ta. Phải tuyệt đối trung thành
với ta, không được phép bội ước và ta sẽ trao cho ngươi thứ ngươi hằng mong ước.”
Các chuỗi xích sáng lên, kết nối giữa hai người họ.
“Từ nay tên cô là Solaris. Hãy nhận lấy nó như là món quà đầu
tiên của tôi.”
“Solaris? Vâng, ta là Solaris. Ta thề sẽ tuân theo giao ước với
Người, Louise.”
Chuỗi xích tan biến và cái tên Solaris được viết lên mặt chiếc
mề đay.
“Đây là lần đầu tiên ta được nhìn thấy ánh mặt trời.” Solaris
cười tươi tắn và có đôi chút bối rối.
“Hử?”
“Lần đầu tiên gặp cô, ta đã bị cuốn hút. Đôi mắt của cô như
xuyên thấu tâm can. Trong sắc xanh sâu thẳm đó, ta đã thấy những ngọn lửa ấm
áp, mang sức sống kiên trì mãnh liệt.”
“Cô quá lời rồi. Tôi không phải là người tuyệt vời đến vậy.”
“Cô ấy nói đúng đó. Vì chị không muốn Solaris buông xuôi
mà.” Frorifel mỉm cười nói với Louise.
“Cả em nữa sao? Haha!” Louis ngượng ngùng gãi đầu.
“Này, xong rồi thì cho ta về nhà đi.” Iclyn nằm dài trên giường,
mặt nhăn xị phàn nàn.
“À, xin lỗi Công chúa.” Louise vừa chắp tay xin lỗi thì
Iclyn đã ngủ gật mất rồi.
“Ta đã hóa giải ma pháp lên đám đàn ông đó, có vẻ họ đang tất
bật tìm đường thoát.”
“Solaris này, tôi rất tò mò muốn biết thêm bí mật giữa cô và
Fimtir.” Frorifel phấn khích hỏi.
“Trước đây có một loài rồng băng cổ đại từng làm bá chủ
Cintia, trên lưng họ sản sinh ra những tảng băng vĩnh cửu mà bây giờ mọi người
gọi là Fimtir. Khi con người chinh phục được lục địa này, họ trở về với Thiên giới.
Chỉ còn một lão rồng ẩn mình sinh sống trong hang động này. Thời kỳ lịch sử trước,
khi ta được khai sinh, ta may mắn kết bạn với ông lão. Lúc lâm chung, ông ấy chỉ
ta cách tạo ra Fimtir bằng chính ma pháp của ta. Số Fimtir mà người Eisa khai
thác được là những mảnh ta dùng để phong ấn con đường dẫn tới tòa tháp này.”
“Mọi chuyện vậy là rõ ràng. Song chuyến hàng với Eisa phải
thiếu Fimtir rồi.” Frorifel nói.
“Thật ra ta cũng định biến hang động này thành mỏ Fimtir trước
khi ta tan biến. Bây giờ vẫn thực hiện được mà.” Solaris cười nói.
“Đúng rồi, Solaris. Ấn tín của Thủy Linh Vương, hãy giao nó
cho chúng tôi.” Louise nói.
“Được thôi, theo ta.”
Solaris phẩy tay một cái, một cánh cửa từ bức tường băng mở
ra. Họ bước vào đó, nhưng có thứ không ngờ đến xảy ra: Có kẻ đã đặt tay lên Ấn
tín – một cây đinh ba. Một cô gái sở hữu mái tóc màu xanh nước biển, phần mái uốn
lọn, tóc sau được thắt bím vắt qua vai và đôi mắt màu hổ phách sắc lạnh, đeo
băng đô trán, giắt một con búp bê xấu xí trong ngực áo. Quan trọng hơn, trang
phục cô ta đang mặc là đồng phục của Elite 12. Trên tường còn có một lỗ hổng.
“Ngươi là kẻ nào?! Làm sao có mặt ở đây mà ta không phát hiện
được?” Solaris hốt hoảng.
Để ý thấy biểu cảm căng thẳng của Frorifel, Louise nhíu mày,
hỏi:
“Em biết cô ta sao?”
“Lily Salucat, từng là Hiệp sĩ Tinh Tú số 10 của
Sunigtaina.”
Guinestain đã đặt chân đến Eisa. Trước mắt nhóm Frorifel phải đánh bại Lily Salucat để bảo vệ Ấn tín.
Nhận xét
Đăng nhận xét