Ngày 10 tháng 7, sau khi bị Gano ném đi xa, Evi đã tiếp đất và
tự trị thương bằng năng lực của mình. Vidar như đã đoán trước và ngồi trên một
tảng đá để đợi cậu ta.
“…! V-Vidar, nghe này! Tôi đã gặp Công chúa Đế q—” Evi gượng
đứng dậy, vội vã nói với hắn.
Nhưng chưa kịp dứt lời, Vidar đã lướt đến ngay trước mắt cậu
ta.
“Quên đi, Evi.”
“Hả?!”
Vidar gõ gậy xuống đất, rồi hắn chạm vào tấm gương luôn đeo
bên mình. Evi nhận ra cơ thể không cử động được, không thể nói nên lời, vẫn
đang vắt óc suy nghĩ Vidar đang suy tính điều gì.
“Nữ thần gương Persona, hãy cho cậu ta một mảnh kí ức khác
đi nào.” Tấm gương phát sáng khiến Evi chói mắt, khi ánh sáng đó vụt tắt, kí ức
của cậu ta đã bị viết lại.
“Tôi và Gano đã chiến đấu với Xích Giáp Hiệp Sĩ, chắc rằng hắn
là tiếp viện của Vermillion.” Cậu ta nói trong lúc đầu óc vẫn choáng váng.
“Cậu vất vả rồi. Chúng ta về báo cáo cho Julius nào.” Vidar
vỗ vai Evi.
“Ta và Vidar đang ở cung điện Eastinburg.” Cậu ta nói rồi cả
hai được dịch chuyển đi.
Sau khi Evi và Vidar rời đi, một kẻ bí ẩn mặc áo choàng trắng
xuất hiện.
“Thế là mình không có cơ hội ra tay loại bớt kẻ địch rồi.” Hắn
chán nản rồi dùng Ianuae để dịch chuyển.
-----------------------------------------------------------------------------------------------------
Từ sau trận Welvarendo, Vermillion đã tuyên bố đứng về phía
kẻ yếu, những nạn nhân đang bị Guinestain lợi dụng và đàn áp, bao gồm cả những người
vẫn còn trung thành với Sunigtaina.
Guinestain sau thất bại ở Welvarendo, uy tín giảm sút, hội đồng
NUM yêu cầu hạ quyền lực của họ. Tuy nhiên, quốc gia này không có ý định bỏ cuộc
hay bào chữa, họ nói sẽ tiếp tục làm việc đúng và khiến kẻ xấu thật sự sớm phải
bại lộ thân phận.
Nhiều nước vẫn đang dây dưa giữa việc theo tới cùng hay từ bỏ
để nhảy phe. Các nước như Plavento, Hakuruto, Greakia, Rossata thì dứt khoát
không lui. Fronché, Gerrany vẫn nhất quyết đồng lòng với phe cánh của họ. Welvarendo
đang tiếp tục công cuộc cải cách của mình. Bên cạnh đó, họ tiếp tục phát triển
vũ khí từ Miekla. Eisa đang tích cực khai thác Kristel và Fimtir để giao cho
Vermillion.
Trong nước Guinestain, Hanlvet đang hoạt động cẩn trọng hơn.
Vẫn như bình thường, họ được lòng mọi thành phần dân cư ở Uralt. Những thương
giả được dẫn dắt bởi Conard Mekura đã vướng vào thương vụ với họ. Họ hớn hở vừa
có được hàng cực phẩm, vừa có thể dựa hơi Vermillion. Rồi đám thương nhân ấy lại
lôi kéo đám quan chức, khiến chúng lộ đuôi tham ô công quỹ, để chúng ngầm chống
đối Julius. Nghĩa đoàn Brave Lion và Benegne trở thành cầu nối giữa Hanlvet và
dân chúng ở các thành phố khác. Những gì chính phủ đương thời không thể cho họ,
Hanlvet sẽ cho họ. Dân chúng tham gia các phi vụ và nhận được nhiều cơm áo gạo
tiền. Khi họ bị các quan chức, công xưởng giở trò bóc lột sức lao động một cách
gian trá, Hanlvet đứng về phía họ. Thêm vào đó là nỗ lực kết nối con người và á
nhân. Vậy là Hanlvet nhận được sự ủng hộ và che chở từ nhiều thế lực.
Ngoài nước, Hanlvet tiếp tục thu nạp nhiều đồng minh là các
tiểu quốc, trong đó đặc biệt là Tam quốc thống nhất Durkier. Nhiều nước lớn
khác lại có ý trung lập trong cuộc chiến giữa Guinestain và Vermiliion.
Gặp khó khăn từ trung ương đến địa phương, đặc biệt là việc
đối phó với đám cáo già và sâu mọt, Julius tham khảo ý kiến từ Gilles. Chính phủ
Guinestain lập tức thi hành nhiều chính sách khôi phục lòng tin: Đẩy mạnh trừng
trị tham quan, xóa bỏ triệt để tệ nạn và phân biệt chủng tộc, mở giao dịch với
các nước nhỏ cũng như trợ cấp cho họ,…
Đương nhiên, Hanlvet vẫn luôn nằm trong tầm ngắm của Julius.
Nhiều quan chức Chính phủ hối thúc hắn sớm giải quyết thương đoàn được
Vermillion chống lưng và nằm trên địa phận Arypita cấm đặt chân đến. Song hắn vẫn
khẳng định, sớm hay muộn cũng phải giao chiến với Hanlvet và Vermillion, bây giờ
xử lý chúng cũng chỉ làm bứt dây động rừng. Thông tin về đoàn trưởng và các thành
viên chủ chốt trên giấy tờ đều không đáng quan ngại. Đối với những người ngoài
Uralt, diện mạo của họ cũng bí ẩn, vì không phải ai đều có thể gặp mặt, không
có hình ảnh hay tranh vẽ của những người này. Điều này quá khả nghi, nên đã có
nhiều kẻ được phái đi làm nội gián ẩn mình trong Uralt và Hanlvet hoặc giả làm
thuộc hạ của các vị khách quen.
-----------------------------------------------------------------------------------------------------
Trong số đó có hai gã thuộc Cục Điều tra và Tình báo đã thu
thập được kha khá tin mật và đang có mưu tính riêng. Ngày 3 tháng 8, Chúng bí mật
gặp mặt lúc đêm khuya trong một ngôi nhà vô chủ.
“Đám tay trong vô dụng của lũ cáo già kia chả qua mặt được
Vermillion, không bị bắt giết thì cũng bị tẩy não đồng hóa mất rồi. Nhờ có Eibol
- phát minh bí mật cực kì tuyệt vời của cậu, ta có thể quan sát chúng thật kĩ từ
bất cứ đâu, Billy.” Gã chỉ vào một quả cầu nhỏ có bốn chân đang dần to lên được
đặt trên bàn.
“Giờ chúng ta làm sao đây, Marco? Tôi nghi ngờ Quốc trưởng đã
biết Công chúa Đế quốc đứng đằng sau nhưng vẫn làm ngơ. Cấu kết với Vermillion
thì ngài ấy được gì chứ?” Billy nhíu mày, siết chặt hai bàn tay.
“Nếu Quốc trưởng đã biết thì hẳn là đang chờ lúc ra chiến
trường mới tóm cô ta chăng? Lần trước còn dựng chuyện giúp cô ta giả chết mà.
Ngài ấy muốn đối đầu với Vermillion là thật, chỉ là khó xử với Công chúa Đế quốc
thôi. Còn nếu Quốc trưởng không biết và chúng ta báo cáo cho ngài ấy, ngài ấy sẽ
thủ tiêu chúng ta.” Marco nhún vai.
“…! Chẳng lẽ thu được tin quý như vậy mà không thể dùng
sao?” Billy bức bối nói lớn.
“Nghĩ đi nào, Billy. Đe dọa Hanlvet? Nah, chẳng được ích gì,
chúng vẫn có thể giải quyết chúng ta trước. Hợp tác với đám quan lại cũng không
thể chống lại Quốc trưởng hay Vermillion. Cuộc chiến sắp tới không ai ngăn cản
được, cứ để hai bên cấu xé lẫn nhau đi. Chúng ta chỉ cần chờ để phục vụ người
chiến thắng thôi.” Marco cười nhạt.
“Tin tức này có thể lật đổ Quốc trưởng, nhưng dù hắn thắng
hay thua thì đều không cần thiết nữa. Tương tự đối với thành bại của Hanlvet. Vậy
nếu trước khi cuộc chiến xảy ra, chúng ta bán tin mật này cho ngoại quốc, để họ
phanh phui mưu đồ mượn tay Công chúa Đế quốc của Vermillion, đồng thời cũng có
thể hạ bệ Quốc trưởng, thì họ sẽ nâng đỡ chúng ta chăng?” Billy nêu ra ý định
sâu xa của mình.
“Fufufu, kế hoạch này khá hay, không phải bất khả thi đâu,
Billy. Kể cả NUM, Fronché và Gerrany cũng có thể trở mặt với Quốc trưởng sau
khi biết tin này.” Marco vuốt cằm cười gian.
“Fufufu, không phí thời gian tôi ngồi nghe hai quý ông bàn
chuyện cơ mật, meow.” Tiếng nói phát ra từ pháp cụ theo dõi của Billy.
“…! Ai đó?!”
“Xin tự giới thiệu, tôi là Emila, người đưa tin của
Vermillion, đặc biệt làm việc cho Hanlvet. Tôi đánh hơi được “mùi chuột” nên
tìm đến đây. Mà hai ngài biết không, tôi còn có một biệt danh nữa đấy…” Emila
đang ngồi trên tầng thượng của căn nhà mà Billy và Marco đang bàn chuyện. Cô
nàng tinh nghịch làm mặt mèo, trên tay cầm quả cầu Eibol.
Billy toát mồ hôi rồi tặc lưỡi.
“… Xin lỗi nha, cô gái. Cô cũng không biết rằng phát minh của
ta còn có một chức năng ẩn.”
Gã ấn chiếc nút dự phòng của quả cầu. Eibol trên tay Emila
biến lớn, chuyển dạng thành một con quái vật, lăm le nuốt cô vào trong miệng.
“Nếu nó nuốt được Emi-meow thì Emi-meow sẽ nổ tung trong cái
bụng có kết giới của nó nhỉ?” Nói rồi, cô nhảy sang nóc tòa nhà bên cạnh. “Đến
lúc rồi. Emila, ‘Kẻ Diệt Tin’, thân ái và chào tạm biệt hai quý ông nha.”
Một kẻ mặc áo choàng trắng bí ẩn khác đột ngột xuất hiện
trong phòng Billy và Marco.
“… Chết rồi!” Marco hoảng loạn hét lên.
Người đó lao tới, chạm tay vào trán hai gã, sử dụng ma pháp
tẩy trí nhớ của chúng. Sau đó lại dùng Ianuae đưa chúng về nhà. Người đó vô hiệu
Eibol đang ở chỗ Emila bằng cách nhấn lại chiếc nút dự phòng.
“Nah, hai gã này đúng là may mắn. Vì Fro-meow nói rằng chúng
ta có thể giữ mạng cho chúng bằng cách làm chúng quên đi. Louise cũng phải chiều
ý cô ấy.”
Emila nói xong, đánh mắt nhìn sang, Louise sau khi hoàn
thành nhiệm vụ đã đứng cạnh cô.
“Cô ấy chỉ cố gắng làm những gì đã cam kết với ba gia chủ trụ
cột. Có lẽ người khác thấy rằng cô ấy quá nhát gan và còn do dự. Nhưng tôi rất
thích điểm này của cô ấy.” Louise bật cười.
-----------------------------------------------------------------------------------------------------
Trong lúc Frorifel, Ishekarda và Louise đến Eisa, những người
khác đã làm thay công việc phiên dịch các trang Akasha mà họ thu được ở
Welvarendo. Ngày 29 tháng 7, sau khi Ishekarda dịch xong trang của Solaris, họ
tiến hành cuộc thảo luận quen thuộc về Akasha.
“Trước tiên là về các trang của Welvarendo, chia thành năm
nhóm tương đương với năm địa điểm diễn ra trận đại chiến. Đầu tiên là trang của
Paesa, năng lực chủ yếu lần lượt là ‘Mắt Sấm’ của Wright, ‘Tử Tốc Trận’ của Huz
và ‘Lưới Trời Khó Thoát’ của đội quân Homunculus.”
“Hể, ‘Sức Sống Hấp Dẫn’ của tôi cũng ấn tượng mà, sao không
được ghi lại?” Shara bĩu môi.
“Đúng rồi! Chúng ta thắng toàn diện, sao phe kia lại được chọn
hai trên ba trang thế?” Aster cũng khoanh tay, nhíu mày.
“Đừng hỏi tôi, lựa chọn của Akasha mà. Mà, lấy được năng lực
của địch không phải quá hời rồi sao?” Ishekarda nhún vai. “Tiếp đến là ba trang
của thành Hessal, lần lượt là ‘Liên Hoàn Bách Pháo’ của Uranche, ‘Trận đồ ô
vuông’ của Thái tử Sigvard và thuộc hạ, ‘Bức Tường Đại Pháo’ của Thái tử
Sigvard.”
“Năng lực của Công nương Agnes và Ray cũng khá ấn tượng,
đáng tiếc là chúng không được chọn.” Frorifel nói.
“Nhóm thứ ba là ‘Bàn Cờ Sinh Tử’ của Anneli và Claire.”
“Hợp lý, chúng làm ra thứ đó cũng quá kì công và gây nhiều rắc
rối cho chúng ta.” Light nói với vẻ đồng tình, Aina cũng gật đầu.
“Nhóm thứ tư chỉ có ‘Cạm bẫy rừng Porhea’. Cái này khỏi bàn
đi. Cuối cùng là nhóm trang về trận chiến tại kinh thành Hyvina, lần lượt là ‘Bàn
tay của Sự thật và Giả tạo’ của Evi, Preto và ‘Ngục Hỏa Diệm’ của Xích Giáp Hiệp
Sĩ. Ngoài ra, chúng ta cũng phát hiện được vài trang Akasha về những sự kiện
yên bình khác của Welvarendo.” Ishekarda tổng kết.
“Điều mới mẻ về Solaris là cô ấy được sinh ra vào năm 282 Thời
kỳ lịch sử thứ 4, còn lại thì mọi người đều biết rõ rồi.” Louise nói.
“Lần này thu thập nhiều quá ta!” Rufus hào hứng vỗ tay.
“À, thật ra có chút vấn đề, về cách sử dụng một năng lực.”
Ishekarda lên tiếng làm những người đang vui mất hứng.
“Vấn đề gì vậy thưa cha?” Aina nghiên đầu hỏi.
“Năng lực của Evi, chúng ta không thể sử dụng trực tiếp mà
thay vào đó là triệu gọi tên yêu linh đã lập khế ước với hắn.”
“Nếu chỉ thế thôi thì cũng không sao nhỉ mọi người? Tôi dị ứng
năng lực của gã này quá” Sion lạc quan nói.
Những người khác bật cười và tỏ ý “Sao cũng được.”
“Vậy thì nếu không ai có phát hiện gì thêm, cuộc họp kết
thúc tại đây.” Ishekarda nói và ai nấy đều đồng tình.
-----------------------------------------------------------------------------------------------------
Ngày 31 tháng 7, Frorifel cùng Sion và Emila đi gặp một gã trùm
thế giới ngầm tên Manish Nasa. Hắn chuyên buôn người và thuốc phiện, tổ chức tụ
tập bài bạc để lừa tiền chúng dân, là kẻ đứng đầu đường dây tội phạm đặc biệt
nghiêm trọng suốt cả Kardia mà Julius đang muốn triệt tiêu. Emila chưa từng có
ý đưa họ đến nhưng đây là nơi mà Anneli từng khai.
“Các vị là người quen của quý bà Anneli phải không?”
“Vâng. Hãy nhìn chiếc vòng này.” Emila giơ chiếc vòng cổ bằng
thạch anh tím hình đầu lâu của Anneli.
“Được rồi, theo tôi, tôi sẽ dẫn mọi người đến gặp ông chủ.”
Khi đến nơi, họ gặp một người da đen, tuổi tầm bốn mươi, mặc
đồ của một nước phương Đông gọi là Inrid.
“Rất hân hạnh được gặp, ngài Hanlvet! Không ngờ có ngày ngài
lại tự thân đến đây gặp ta. Ngài không sợ ta bắt ngài dâng lên Quốc trưởng ư?”
“Haha, các ngài vẫn luôn được chúng tôi để mắt đến mà.
Manish Nasa, người nắm giữ mạng lưới tin tức của Julius. Sáu năm chuẩn bị khởi
nghĩa của hắn, ngài có công rất lớn. Hơn nữa, tổ chức của ngài còn giúp hắn đục
khoét các nước khác. Song giờ đây, chắc rằng ngài đang lo lắng Julius sẽ thủ
tiêu ngài chỉ để gây dựng lại danh tiết của Guinestain, thay đổi thế cục.”
“Không còn phải lo lắng đâu. Hắn đang như con thằn lằn tìm
cách cắt cái đuôi là ta, rồi lại kiếm một cái đuôi khác, giải quyết đống dây mơ
rễ má với ta trước khi tống giam ta vào ngục đấy. Muốn xử ta thì cũng phải xử
công khai trước mặt NUM mới đáng tin chứ. Ta định về quê án binh bất động, nhưng
làm gì dễ thoát khỏi bàn tay hắn. Lòng người bạc bẽo quá, mặc dù ta hiểu, nếu
là ta thì cũng làm thế.”
“Vậy nên tôi đến đây là muốn một sự hợp tác có lợi cho đôi
bên.”
“Ồ! Như thế nào?” Hắn bỏ điếu thuốc ra và hỏi với vẻ thích
thú.
“Chúng tôi sẽ điều trị, xóa kí ức và đền bù chút ít cho những
nạn nhân của ngài đang nán lại nơi này. Đổi lại, trước khi Vermillion giúp các
ngài rời đi, hi vọng các ngài có thể thực hiện chuyến hàng này.”
Cô đưa cho hắn một tờ giấy.
“Cái này… là muốn triệt đường sống sau này của ta luôn đấy!
Ngài muốn ta hoàn lương à?” Hắn gãi đầu, cười nhạt.
“Mất cái này, được cái khác. Nếu ngài có thể buôn bán một loại
hình khác và cho nhiều loại đối tượng hơn trước không phải rất tốt sao?
Vermillion sẽ bảo hộ và là đối tác suốt đời của các ngài. Ngài vẫn có thể tận
hưởng sở thích sống trong bóng tối mà không sợ kẻ khác làm phiền. Vậy còn gì
tuyệt vời hơn nào?”
“Ngài nói có lý đấy. Xem ra lựa chọn này không đến nỗi tệ.”
Nasa vuốt cằm, cười hào hứng.
-----------------------------------------------------------------------------------------------------
Các nước phương Đông sau chiến tranh đang thiếu thốn nhu yếu
phẩm, thuốc thang và dược liệu đều được Guinestain cứu trợ. Nhưng không phải một
mình Guinestain, Vermillion và đồng minh cũng tham gia. Khi này Guinestain lại
tung ra các mặt hàng xuất khẩu tiên tiến chất lượng khác như nông sản, đá
Fortunite, pháp cụ, phương tiện tự động, phương tiện chiến đấu... Những chuyến
công du của Julius cũng đem lại nhiều lợi lộc và củng cố lòng tin. Trong lúc
đó, Vermillion lại tỏ vẻ không muốn tiếp tục dự án đến cùng. Cứ vậy, phe cánh của
Guinestain tăng dần. Song, một khi như vậy thì lượng sản xuất không đủ cho lượng
tiêu thụ trong và ngoài nước. Với lượng hàng lớn, khâu kiểm tra không nghiêm ngặt
dẫn đến việc tay trong của Vermillion và Nasa tuồng hàng lậu vào thay thế.
Ngày 5 tháng 8 năm 692, một chuyến hàng của Guinestain gồm
các loại dược liệu quý để tiếp tế cho các nước nghèo bị phát hiện được bơm những
loại thuốc độc hại, thậm chí là trộn với thuốc phiện. Đại diện của Guinestain khăng
khăng phủ nhận rồi dẫn đến xích mích. Vừa nhận tin, Vermillion lập tức thực hiện
tuyên bố trước đó, cho người đến giúp các nước ấy. Một trong những điểm đến của
chuyến hàng là quê nhà của Nasa, hắn cùng vài tên tay chân lẻn lên thuyền. Các thủ
hạ còn lại của Nasa cũng theo những chiếc thuyền mà tìm nơi trốn.
Từ đó lệnh cấm vận được áp đặt lên Guinestain cho đến khi mọi
việc sáng tỏ. Những quan viên phụ trách chuyến hàng đều được điều tra. Nhưng giờ
Guinestain còn phải chịu thêm nạn cung vượt quá cầu. Mức chi tiêu của người dân
giảm xuống, công nhân mất việc, những gì bán được thì bán để vớt vát đổi lấy tiền.
Những nước đồng minh gắn bó sâu sắc với họ cũng bị ảnh hưởng. Chỉ có đồng minh
của Vermillion hay bám lấy họ là còn cứu vãn được. Một cuộc khủng hoảng kinh tế
đang diễn ra nhưng với số tài sản đồ sộ mà Vermillion sở hữu, họ vẫn bình thản
cứu vớt các nước khác bằng những khoảng vay lớn. Song, Guinestain không chấp nhận
sự giúp đỡ này. Họ thề sẽ vạch mặt Vermillion, tự đứng vững và vươn cao bằng
chính đôi chân của mình.
-----------------------------------------------------------------------------------------------------
Nhận thấy thời cơ ngàn vàng đã tới, Frorifel chuẩn bị cho cuộc
nổi dậy của mình. Nhưng trước đó, cô phải kí một hiệp ước với Vermillion về việc
cho mượn quân đội. Người đến để kí kết là một trong các gia chủ - Caroline Neraida,
được mệnh danh “Quý cô hoàn hảo của Vermillion.”
Ngày 20 tháng 8.
“Tôi cứ nghĩ biệt danh đó thuộc về Louise chứ?” Sion nói.
“Nó còn phụ thuộc vào cấp bậc và độ nổi tiếng nữa.”
“Người như Louise mà lại không nổi tiếng sao?” Aina tò mò.
“Cái này lại do gia chủ của tôi.”
“Đến rồi kìa!” Emila chỉ tay vào cổng dịch chuyển ở Hanlvet.
Một cô gái có ngoại hình khoảng mười lăm, mười sáu bước ra.
Mái tóc màu gạch, nhạt hơn so với Frorifel và đôi mắt màu xanh da trời trong vắt,
đôi tai nhọn nổi bật sau lớp tóc mai. Cô gái mặc kiểu đầm Gothic Lolita với kết
cấu phức tạp, tay cầm theo một cây dù.
(Cô ấy thật đẹp, nhưng lại giống như một con búp bê vừa được
ban cho linh hồn.) Frorifel có phần ngạc nhiên.
“Chào mừng Người đến đây, tiểu thư Caroline.” Họ cúi người.
“…” Cô ta không trả lời mà nhìn chằm chằm vào cổng dịch chuyển,
chính xác là một bàn tay khổng lồ.
“Anh cứ vậy là ổn rồi nhỉ? … Ồ! Thất lễ rồi! Ta rất cảm ơn sự
đón tiếp của mọi người. Ta là Caroline Neraida Topaz Vermillion, một trong thất
đại gia chủ. Còn đây là cận vệ của ta, Rogue, là một cự nhân nên hắn chỉ có thể
trông chừng ở đây.” Cô gái kéo phần váy hai bên, nhún chào.
“Không sao đâu ạ, hi vọng có thể khiến hai người thoái mái.”
Frorifel nói.
(Vậy là có bảy gia chủ.)
“Người đại diện của Heritor, Louise, cô đã phố biến cho họ rồi
chứ?”
“Vâng, thưa tiểu thư.”
(Heritor? Một trong ba người có quyền lực cao nhất, chính là
một trong hai người đàn ông trong hai buồng sáng lúc đó.) Frorifel nhớ ra.
“Chúng ta vẫn phải thêm xúc tác cho sự suy yếu của
Guinestain. Vermillion với tư cách là đồng minh của Frorifel Van Sunigtaina, sẽ
hỗ trợ quân đội và nhu yếu phẩm để đảm bảo thắng lợi. Xác lập rõ ràng Hanlvet
chịu trách nhiệm hoàn toàn và Vermillion hoặc hưởng lợi hoặc trừng phạt kẻ gây
loạn. Nên nhớ cô vẫn là Freya của Vermillion.”
“Freya…” Sion nhíu mày thì thầm.
“Nữ thần của tình yêu, sự sinh sôi nảy nở, sắc đẹp, chiến
tranh và cái chết, cô là quân cờ quan trọng của Vermillion. Nếu thất bại, cô sẽ
chịu sự trừng phạt của Vermillion. Yên tâm, chúng tôi sẽ dựng lên một kịch bản để
giữ mạng cho cô nếu có thể.”
“Nếu có thể thôi sao?” Ishekarda nhăn mày.
“Vậy thì hãy đảm bảo rằng mình sẽ thành công.” Cô ta đứng dậy.
“Hãy cùng chung tay để hạ bệ Guinestain nào.” Một nụ cười ma
mị thoáng qua trên đôi môi hồng mềm mại của Caroline.
Hai cô gái bắt tay nhau nhưng chỉ có Caroline là có thể cười
tự nhiên. Mọi người, kể cả Louise cũng có cảm giác không lành. Khi vừa bước đi,
cô ta sực nhớ chuyện gì đó.
“À quên, Louise, cô có thông tin gì về chủ nhân ‘Lady of the
Sky’ chưa?”
“Dạ, vẫn chưa.”
“Cả cô và ta đều không phải. Quả nhiên rất khó tìm nếu không
thử độ tương thích.” Cô ta đưa cho Louise một chiếc túi. “Giữ cẩn thận không thì
mất mạng đấy. Ta đi đây.”
Louise cúi người chào Caroline. Sau khi tiễn cô ta đi, mọi
người đều thở phào. Sion là người đầu tiên lên tiếng.
“Công chúa, vụ Freya là thế nào? Lại còn quân cờ quan trọng?
Cô ta khinh người quá sức!”
“Thành thật xin lỗi cho cách cư xử của tiểu thư Caroline.”
Louise lên tiếng.
“Cô ta là một trong hai gia chủ trẻ nhất trong bảy người
nhưng lại được giao trọng trách nhiều nhất. Đến cả người đại diện như chúng tôi
cũng bị hạch sách. Bề ngoài lịch thiệp bao nhiêu thì tâm địa hẹp hòi bấy nhiêu,
meow!”
“Caroline là một Deva* đã mất đi đôi cánh của mình. Cô ta rất
ghét cậu chủ rồi ghét lây cả tôi. Không, chính xác thì cô ta hận loài người.
Lúc nãy cô ta nói ra tôi là người đại diện của cậu chủ để mọi người nghi ngờ
tôi. Bởi vì cậu ấy chưa từng nhúng tay vào bất cứ việc gì của Vermillion. Mọi
việc đều là cô ta nhận lệnh thẳng từ Fondatore và Regina, hai gia chủ trụ cột
còn lại.”
*Deva: Một loài tiên.
“Nếu hắn không làm thì cô vẫn làm đấy thôi.” Aina vẻ không
hiểu.
“Trước đó tôi chỉ làm việc vặt vạnh, chẳng có gì nổi bật.”
“Còn ‘Lady of the Sky’ là cái gì nữa?” Light lên tiếng.
“Là một viên đá quý đã bị phá vỡ. Ma lực của nó nhập vào một
người có vị thế cao quý và magia mạnh mẽ. Đặc điểm nhận dạng có thể là người có
màu mắt xanh lam như tôi chẳng hạn và dòng chảy của người đó. Nhưng tốt hơn hết
là để mảnh vụn của nó tự nhận diện.” Cô nhìn vào cái túi.
“Nhưng để làm gì vậy?” Frorifel hỏi.
“Về việc đó, tôi không thể nói được nhưng tương lai mọi người
sẽ biết thôi.” Cô cười với vẻ nuối tiếc.
“Từ giờ phải nghiêm túc hơn rồi. Chúng ta phải tận dụng những
gì đang có và triển khai khiến kẻ địch trở tay không kịp.”
Lời nói của Ishekarda trở thành một hiệu lệnh khiến mọi người
hướng về một phía – tương lai mà họ mong chờ.
-----------------------------------------------------------------------------------------------------
Ngày 25 tháng 8, sau khi mọi sự chú ý về những chuyến hàng bị
dẹp qua một bên, Nasa đến chỗ hẹn gặp người của Vermillion.
“Có thật là chúng ta về vườn làm ăn lương thiện với Vermillion
không ông chủ?”
“Có ngu mới làm thế! Xem xem ta đưa Vermillion vào con đường
kinh doanh đồi bại như thế nào! À không, phải là làm lộ những phi vụ bất nhân của
chúng chứ!”
“Sao lâu vậy nhỉ?”
“Có khi nào Vermillion đó lừa chúng ta không?”
“Các ngươi đoán đúng rồi đấy.”
“Ai đó?!”
Một kẻ mặc áo choàng trắng xuất hiện từ trên trời cao. Hắn
nhanh chóng ra tay chém chết Nasa và thuộc hạ bằng thanh kiếm được làm từ
Miekla. Rồi hắn ngân nga những câu hát như chẳng có ý nghĩa gì đặc biệt.
“Tưởng vớ được cái bánh lớn ai ngờ là trò lừa bịp… A… Cái
bánh mà Freya làm ra… Hay là ta nên giúp Người?” Rồi hắn cười nhếch mép. Chẳng
thèm ngoảnh lại, hắn cứ thế bước đi rồi vụt biến.
-----------------------------------------------------------------------------------------------------
Ngày 28 tháng 8, Ishekarda, Light và Aina trở về thị trấn
Eta để thăm dân làng Katrina.
“A! Light, lâu rồi không gặp! Mọi chuyện vẫn ổn chứ?” Bà chủ
tiệm lúa mì sốt sắng nói.
“Có thể nói thế. Tôi mừng là bà vẫn nhiệt huyết như mọi
khi.” Light nhún vai rồi bật cười.
“Xem ra cậu đã có thể cười tự nhiên hơn trước. Hahaha.” Bà ấy
vỗ lưng Light.
“Bọn họ có gặp khó khăn gì không?” Anh dịu mắt xuống, hạ giọng
nói.
“Bên ngoài thì là vậy, còn bên trong… cậu nên tự tìm hiều
thì hơn.” Bà chủ động viên.
“… Vâng.” Light hạ quyết tâm cùng Ishekarda và Aina đến nhà
của những dân làng Katrina còn lại.
“Có ai ở nhà không?” Ishekarda gõ cửa.
“Đến ngay đây!” Một người đàn ông bước đến mở cánh cửa. “…!
Mau vào đi!”
Ông ta liền đẩy ba người đang lưỡng lự vào nhà.
“Bốn tháng rồi mới quay về, chắc đang chuẩn bị đại sự đúng
không?”
“Đúng vậy, chúng tôi nghĩ vẫn nên báo cho mọi người một tiếng.”
Light nói.
“Không sợ chúng tôi thay lòng và báo cho chính quyền sao?”
Ánh mắt của dân làng bỗng trở nên sắc lẹm làm Light và Aina toát mồ hôi.
“Tôi đã thử mọi khả năng trước khi đi rồi. Mọi người có thể
yên tâm.” Ishekarda cười tươi làm họ thở dài.
“Chúng ta là đồng phạm mà, biết sao được. Cẩn thận cái mạng
của mình đấy.” Ông chủ nhà nhìn họ và cổ vũ bằng tất cả tấm lòng. Dân làng cũng
mỉm cười để tiếp thêm động lực cho họ.
“Cảm ơn mọi người!” Aina lên tiếng trước với một nụ cười rạng
rỡ.
-----------------------------------------------------------------------------------------------------
Cùng ngày đó, Aster và Shara đưa ra quyết định cho hành động
tiếp theo của băng cướp Loki.
“Cái gì?! Boss và Shara sẽ rời bỏ băng cướp và chúng tôi
không được tham gia nghĩa quân sao?”
“Phải, lực lượng đã quá nhiều rồi. Mọi người không cần dấn
thân vào nguy hiểm. Hãy chọn một cuộc sống mới và an toàn hơn.” Shara nói.
“Nhưng chúng ta vốn là băng cướp chống lại chính quyền rồi
còn gì? Sao chúng tôi có thể sống an yên trong khi Boss phải liều mạng sa trường?!”
“… Các người có trung thành với ta, Tứ hoàng tử của Sunigtaina
hay không?” Aster nghiêm giọng nói.
“Đó lẽ là đương nhiên! Dù Boss có là ai!”
“Ta ra lệnh cho các ngươi không nhúng mũi vào cuộc nổi dậy của
bọn ta nữa, với tư cách là Tứ hoàng tử của Sunigtaina, không phải Boss của băng
cướp Loki!” Anh dùng ánh mắt và giọng nói kiên định đến thuyết phục họ.
“Boss… không, Aster Điện hạ… Chúng tôi sẽ tuân lệnh ngài.” Họ
đành cúi đầu. “Nhưng xin đừng quên rằng anh vẫn còn một nơi để trở về và có những
người sẵn sàng chờ đợi và hi sinh cho anh.”
“… Ta biết rồi.” Aster mím môi rồi quay bước.
“Anh khá lắm đó, Aster Điện hạ!” Shara vỗ vai anh với điệu
cười tinh nghịch.
“I-Im đi! Ta chỉ học theo anh trai thôi!”
“Haha! Chà, thật không biết nói sao… Một sát thủ như tôi lại
có khát khao chiến đấu để bảo vệ ai đó và trở về bên họ… thật là kỳ quặc ha?”
Cô dịu mắt rồi gượng cười nhìn anh.
“Bởi vì chúng tôi không còn coi cô là sát thủ Sicarius nữa,
nên chẳng có gì kỳ quặc hết.”
“…!” Tròng mắt Shara nhếch lên rộ rõ vẻ ngạc nhiên. “Anh
đúng là biết cách làm tôi bất ngờ, As-baby!”
(Nhưng với Sicarius thì không như vậy.) Cô buồn thầm trong
lòng.
Những bước chân trước
khi bước lên con đường khó có thể trở lại. Họ có nuối tiếc và muốn quay đầu hay
không?
Nhận xét
Đăng nhận xét