Ngày 12 tháng 4 năm 692, Thời kỳ lịch sử thứ 5. Cung điện
Eastinburg.
- Buổi tập kết thúc!
- Rõ!
Leonardo sau khi huấn luyện cho các đội, đến ghế dài ngồi
nghỉ thì gặp Alica. Cô ta đưa cho anh một bình nước và khăn lau.
- Cảm ơn em.
Anh nói rồi, Alica ngồi xuống. Leonardo lau mặt, uống nước
xong quay qua hỏi cô.
- À, ừm, vết thương của em ổn chứ?
- Nó khỏi mấy ngày rồi.
- Phải, ahaha!
- Tiền bối không thể giấu được em đâu. Lý do anh ở lại đây ấy?
- …!
- Nếu là lý do bất trung với Quốc trưởng thì mau vứt đi. Những
thứ như tinh thần hiệp sĩ đã quá lạc hậu rồi. Thời thế bây giờ nếu không toan
tính lợi ích thì có mà đo đất.
----------------------------------------------------------------------------------------------------
- Nhiệm vụ của ngươi
chính là bảo vệ cho Roselia và Luciano. Tìm ra và giết những kẻ âm mưu nhắm tới
họ. – Là lời Julius nói với Leonardo
khi anh đến gặp hắn để xin gia nhập Elite 12.
-----------------------------------------------------------------------------------------------------
- … Còn em?
- Em chỉ trả ơn cho ân nhân mình thôi. Quốc trưởng đã giúp đỡ
gia đình đang túng thiếu của em. Cũng không thể nói trước về vấn đề trung thành
dài lâu.
- Em vẫn luôn như vậy nhỉ, Alica?
- … Hi vọng tiền bối sẽ không trở thành kẻ thù của em. - Nói rồi, cô ta bỏ đi.
(Hai chữ tiền bối đó sao mà xa cách? Cho dù là phụ nữ nhưng
họ đều có lý do để trở nên mạnh mẽ. Nói đi, tôi nên làm gì tiếp đây, Sion?)
-----------------------------------------------------------------------------------------------------
Lúc đó, Sion đang đi do thám về các chuyến tàu ra nước ngoài
và nhìn thấy không khí mới của người dân. Anh ta đang buồn chán thì tự nhiên bị
hắt hơi.
- Có phải là Công chúa đang nhớ mình không ta?
Sau khi thiết lập chính quyền mới, chính phủ Guinestain bắt
đầu chú tâm đến các chính sách về lợi ích của dân chúng như: Cải cách thuế; sửa
sang đường xá; mở nhiều trường học bình dân; phổ biến pháp cụ thông dụng; khuyến
khích phát triển các dịch vụ người dân có thể tiếp cận được; không ép buộc việc
nhập ngũ, nhưng các khóa huấn luyện quân sự vẫn là bắt buộc đối với thanh niên
trai tráng. Họ dựng nên các công xưởng; tăng năng suất và hiệu quả sản xuất
toàn diện hai ngành nông nghiệp, công nghiệp; đẩy mạnh du lịch, dịch vụ; phát
triển chất lượng sản phẩm và tạo công ăn việc làm mới cho người dân. Không những
thế Julius còn khôn khéo thiết lập đồng minh với thế giới, đẩy mạnh xuất nhập
khẩu. Dân chúng cả nước vui vẻ, đi đến đâu là tung hô cái tên Julius Arfordio đến
nấy.
(Đúng là suy nghĩ thiển cận. Càng sống trong thứ hòa bình giả
tạo này càng lâu thì càng dễ chết. Ai biết được giờ chúng cho mấy người ăn rồi
khi nào đó lại thịt mấy người chứ? Haizzz! Nhưng Julius thật tình không có ý đuổi
giết chúng ta. Hắn truyền tin là Công chúa và mình đã tự sát. Có lẽ hắn mới là
kẻ cần sự giúp đỡ nhất. Nhưng đây không phải là thứ chỉ cần thuyết phục là
xong.)
Dùng cổng dịch chuyển công cộng thì bị phát hiện ngay, nên nếu
dùng phương thức di chuyển cũ sẽ khó bị rà soát hơn. Khi Sion đang đứng nấp một
bên đường và tìm cách dò tìm thông tin về chuyến tàu đến Rossata - nơi Công
chúa Christine, chị gái của Frorifel đang tại vị Vương hậu, thì nhận được một
lá thư bí ẩn. Khi anh mở ra và chạm vào biểu tượng in trên bức thư, nó lập tức
dịch chuyển anh đến một ngôi biệt thự.
- Nơi này là…?
- Sion?!
- Hử? Công chúa? Người làm gì--? - Khi đang hỏi anh chú ý đến
lá thư trên tay Frorifel.
- À Telebrev* này đã đưa tôi đến đây. Anh cũng vậy ư?
*Pháp cụ dưới dạng lá thư, trên đó in biểu tượng của nơi cần
dịch chuyển đến, bên ngoài ghi tên người nhận, nó sẽ tự bay đến chỗ người đó.
- Ừm.
- Chào mừng đến với ngôi nhà nhỏ của ta, cô Frorifel và cậu
Sion.
- Ngài là…? - Sion giật mình.
Ông ta nổi bật với mái tóc màu cam nhạt giống Hoàng tộc và
đôi mắt tròng hẹp màu vàng bí hiểm.
- Thủ tướng Clinder! - Frorifel hoàn thành nốt phần còn lại
cho Sion.
- Xin đừng gọi ta như vậy, giờ ta chỉ là một ông chủ nhà
hàng thôi. – William Clinder xuất hiện với một nụ cười.
Sau khi bị phế chức, ông ta đang mở một nhà hàng cho khách
ngoại quốc tên Zauberer ở Margena, một tỉnh phía Đông Guinestain.
- Vậy ngài Clinder, điều gì khiến ngài gọi chúng tôi đến
đây? - Frorifel hỏi.
- Vào nhà hẵng nói chuyện.
Ông ta mời hai người vào nhà ngồi rồi sai hầu gái mời trà.
- Giờ thì ngài có thể trả lời câu hỏi của tôi rồi chứ?
- Quả thật, ta biết mục đích của hai người nên có ý
giúp.
- Làm sao mà…?
- Đừng xem thường mạng lưới thông tin của ta chứ.
Emila.
- Vâng.
Sau khi Clinder gọi tên cô hầu gái, cô ta tiến gần, bỏ chiếc
băng đô trên đầu, tai và đuôi mèo bắt đầu lộ ra. Emila có mái tóc màu xanh ngọc
và cặp mắt mèo màu vàng tinh anh, nước da ngăm đen.
- Miêu nữ ư? - Sion ngạc nhiên hỏi.
- … Godine có mái tóc màu gạch và đôi mắt màu đỏ hồng. Bước
kiểm tra thứ nhất hoàn tất. – Cô miêu nữ tên Emila nghiêm giọng nói một cách thần
bí khiến Frorifel có chút lo lắng.
- Cô ta người cung cấp thông tin đến từ Vermillion. Hẳn là
hai người đã từng nghe qua. – Clinder cắt ngang bầu không khí khó chịu.
- Vermillion là một gia tộc có lãnh địa rộng lớn, độ hùng mạnh
về kinh tế lẫn quân lực có thể so sánh với một quốc gia. Về chính trị nó thuộc
về Vương quốc loài rồng Lohikarma ở Lục địa phía Tây Lannessa, nhưng thực chất
là một thực thể tồn tại độc lập không theo nước nào cả. - Frorifel nói.
- Cơ bản chính xác, Fro-meow.~
- Fro-meow? - Cả Frorifel và Sion đều bất ngờ trước sự thay
đổi giọng nói của Emila.
- Cô ta tự do thế đấy. Hahaha. - Clinder bật cười.
- Thôi nào, Will-meow. Cả cậu nữa, Sion-meow. Mời Fro-meow
xác nhận để hoàn thành bước hai.
Emila đưa Frorifel một chậu hoa mới gieo mầm. Lưỡng lự một
lúc, Frorifel cầm lấy, cô mất ý thức trong vài giây và khi hoảng sợ tỉnh lại thì
trong chậu đã mọc lên một chùm hoa.
- Đây là…? - Frorifel hoàn hồn, nhìn chậu cây lại bình tĩnh
hơn.
- Cho hỏi lúc cầm nó cô đã thấy được gì?
- Một vùng đất rộng hoang vu, nơi những ma thuật sĩ chiến đấu
với một con rồng màu đỏ phun ra những hơi thở độc địa. Có vẻ họ đã nỗ lực thi
triển ma pháp để… giết con rồng? À phải, trong truyền thuyết, đó là trận chiến
với “Chúa tể Hỗn Mang”!
- Bravo! Không sai! Dựa vào mức độ phát triển của “Freya”
thì tiềm năng của cô không nhỏ chút nào. Cô đã thông qua bước hai.
- Xin lỗi, tôi chưa hiểu vấn đề lắm.
- Trước hết xin giới thiệu luôn, Emi-meow này cũng là một
trong các người đại diện của gia chủ đấy, meow. ~
- Thật sao?! Mà thế thì sao? - Sion hỏi với ánh mắt hồ nghi.
(Như mình được biết, gia tộc Vermillion được lãnh đạo bởi
các gia chủ trụ cột, đa phần họ đều ẩn danh và cử người đại diện.) - Suy nghĩ của
Frorifel.
- Thật ra nhà Vermillion đang cần cô cho lực lượng của mình.
Hai người đã nghe về cuộc chiến giành lấy vương miện của “Người Thống Trị” bao
giờ chưa?
Hai người họ lắc đầu. Emila nghiêm túc giảng giải.
- Vào Thời lịch sử thứ 2, con người chỉ biết tranh giành quyền
lực. Khi Đấng Tạo Hóa đang phân vân trước lựa chọn có nên xóa sổ nhân loại hay
không thì Thủy tổ Long thần – một trong Mười hai vị thần khởi nguyên đã đề xuất
thử thách này. Người Thống Trị được chọn là kẻ được muôn tộc thần phục, được
tôn là kẻ quyền năng nhất thế giới, đáp ứng được điều kiện là Ứng Vương của Ngũ
đại Ấn tín. Hắn ta còn phải là một con người có chính niệm, được các Godine - hầu
nữ của nữ thần ban phước. Như vậy hắn có
thể ngang hàng với Natura, được phép sở hữu Akasha, được quyền cai trị và quyết
định ở Margiland. Đó cũng chính là mục tiêu của tên Arfordio. Các người có
đoán ra được lý do hắn từng bước thu thập trong từng ấy năm mà không nóng vội
vác cái cuốc của hắn đi chém lung tung không?
(Cuốc?!) – Sion có vẻ thất vọng.
- Vì muốn bảo toàn lực lượng đúng không? – Frorifel trả lời.
- Đó cũng là một lý do. Khi đôi cánh hắn còn chưa vững, hắn
không biết được trên thế giới này có bao nhiêu kẻ có thể bẻ gãy đôi cánh đó. Cũng
có thể vì hắn không phải là kiểu người giống Phụ hoàng cô.
- …
- Lý do chính là vì Vermillion. Đây là cuộc chiến mà
Vermillion buộc phải tham gia. Nhưng chúng tôi sẽ không vô cớ khơi mào, vì thế chúng
tôi cố tình để Arfordio làm đầu têu và trở thành đối thủ của mình. Song bây giờ
khống chế được hắn là rất khó. Nếu chúng tôi để phe của Arfordio lấn lướt thì
quyền lực nhất nhì sẽ tuột khỏi tay Vermillion. Chúng tôi tham chiến thì vẫn là
rào cản lớn cho hắn. Trước đây, chỉ cần hắn manh động thì đều có thể trở thành
lý do để Vermillion đàn áp hắn.
- Vì thế họ muốn tận dụng cô. - William lên tiếng sau khi đặt
tách trà xuống.
- …! Đây không phải là lỗi của họ khi quá chủ quan với
Julius à? – Sion bất mãn nói.
Emila nhún vai, ngụ ý: “Chuyện qua rồi, biết sao được.”
- Vermillion cũng đang tìm kiếm Akasha, nên chúng tôi rất ủng
hộ những người có khả năng tìm được nó. Fro-meow, cô là Godine mà, cô có thể cảm
nhận được sự tồn tại của Akasha đúng không?
- Đến giờ thì chưa được.
- Nhưng cô đã tham gia vào dự án Akasha ở Sunigtaina, như vậy
sẽ thuận lợi hơn.
- Thật ra tôi không được biết những bí mật sâu xa về Aerias,
cũng không biết ngôn ngữ Thiên giới để mà phiên dịch.
- Cái bản dịch thuật đó thì tôi sẽ cung cấp cho, cô chỉ việc
chuyên tâm tìm kiếm Akasha là được.
- Mà với tiềm lực của Vermillion thì họ đâu cần phải chạy vạy
tìm người vậy chứ? - Sion khó chịu hỏi.
- Có hai lý do: Một là, vì Vermillion xem đây là một cuộc
chơi săn tìm kho báu mà chính chúng tôi cũng không biết trước kết quả, càng khó
khăn, càng khó lường thì càng thú vị. Và hai là, B-í-m-ậ-t!
- ... - Sion nhăn nhó mặt mày.
- Nếu có sự giúp đỡ từ nhà Vermillion thì chúng tôi không
còn gì vui mừng hơn, nhưng điều kiện là gì? - Frorifel hỏi Emila một cách
nghiêm túc.
- Fufu! Trước tiên cô phải gặp họ đã! - Emila lôi ra một lá
thư Telebrev từ túi quần rồi kéo tay Frorifel chạm vào biểu tượng trên nó.
Khoảng khắc cô chạm vào nó, mọi thứ xung quanh bắt đầu xoay
vòng hỗn loạn. Thứ cuối cùng cô nghe thấy là tiếng gọi “Công chúa!” của Sion
trước khi lạc vào một chiều không gian đen tối. Có ba ánh sáng vàng, xanh lam đậm
và xanh lam nhạt lần lượt từ phải sang trái ở trước mặt cô. Trong đó có ba bóng
người.
- Chào mừng cô đã đến đây, Freya! - Đó là giọng nam bổng,
ranh mãnh từ ánh sáng vàng.
- Freya?!
- Vì cô đã được “Freya” thừa nhận và làm nó nở hoa. Đây là
điều kiện để xác nhận cô có phải Freya – Godine có liên kết với Chúa tể Hỗn
Mang hay không. Nhưng liên kết thế nào thì chúng ta chưa rõ. Bây giờ nó là biệt
danh thể hiện sự quý trọng của chúng ta đến đối tác là cô.
(Thật sự là quý trọng?)
- Chúng tôi đã quan sát các Godine khá lâu rồi mới tuyển chọn
cô, chính là vì thân phận Công chúa Đế quốc của cô. Để có thể có được sự giúp đỡ
của Vermillion thì cô cần phải trả lời năm câu hỏi của ba chúng tôi. - Lần này
là giọng nữ từ ánh sáng xanh lam đậm.
- Đó là gì ạ? - Cô ấy vội hỏi.
- Thứ nhất, mục đích của cô là cứu lấy đất nước của mình. Vậy
cô đã sẵn sàng vất bỏ mọi sinh mạng kể cả bản thân vì mục đích đó? - Người phụ
nữ đưa một ngón tay lên.
Cô suy nghĩ một lúc rồi đưa ra câu trả lời cương quyết.
- Tôi không lo cho bản thân, nhưng với mọi người thì chỉ khi
tôi không có cách nào bảo vệ họ được nữa. Dĩ nhiên tôi vẫn sẽ thấy nuối tiếc và
hối hận.
- Thứ hai, làm thế nào để bảo vệ họ theo cách của cô? - Cô
ta đưa ngón tay thứ hai.
- Tôi sẽ chữa thương cho họ, sẽ chiến đấu cùng họ, truyền
khát vọng sống cho họ.
- Thứ ba, vậy cô làm thế nào để buộc người khác liên minh với
cô? Cho dù là người của Vermillion, nhưng cô biết hậu quả nếu người ngoài biết
được cô là Công chúa Sunigtaina rồi đấy. - Lại là giọng nam từ ánh sáng vàng, hắn
đưa ba ngón tay lên.
- … Phải để họ công nhận tôi như là người của Vermillion, nắm
lấy điểm yếu hoặc bí mật của họ.
- Thứ tư, cô có sẵn sàng trao sinh mạng, danh dự và mọi thứ
cô có được cho Vermillion? - Hắn tiếp tục hỏi và giơ ngón tay thứ tư.
- … Vâng.
- Thứ năm… - Là giọng nam trầm, uể oải từ ánh sáng màu xanh
lam nhạt.
- Hể?!
- Câu hỏi đó! Cô không cần phải trả lời ngay đâu, vì nó chưa
đến lúc. - Cô gái ở giữa nói.
- Vậy tôi…?
- Cô đã trả lời được bốn trên năm câu nên cô được nhận. Nhưng
đó cũng chỉ là phỏng vấn sơ bộ. Sau khi thử việc thành công, chúng ta sẽ có hợp
đồng chính thức. Thỏa thuận là cô sẽ giúp chúng ta tìm kiếm Akasha và Ấn tín
hay Godine càng tốt. Còn chúng ta sẽ cung cấp lực lượng cho cô. Được chứ,
Freya?
- Vâng.
- Vậy kí vào đây.
Một tờ giấy lơ lửng trước mặt Frorifel và đáp xuống tay cô.
Cô nhìn một lượt bản giao ước sơ bộ. Trong đó có ghi bốn lời cam kết của cô, ký
tên một bên là Vermillion và bên kia là Freya. Cô ấy nhìn mấy người kia, họ gật
đầu và cô ký vào đó.
- Cô đã có chỗ dựa là Rossata nhưng đừng quên phải lôi kéo
được đồng minh trong nước. Chúng tôi sẽ cung cấp cho cô trụ sở, Emila sẽ dẫn cô
đến đó. Còn lại, chúc cô may mắn!
Người phụ nữ tiếp lời. Frorifel chưa kịp trả lời, giật mình
một cái, nhận ra mình đã trở lại hiện thực. Trên tay cô lúc này là hai huy hiệu
của Vermillion.
- Đây là…?
- Huy hiệu biểu trưng cho giao ước của cô với Vermillion.
Cái một sao này là của cô, cái không có sao nào là của Sion-meow! Nếu thử việc
thất bại thì cho tôi xin lại nhé.
- Hừm…
Hai người họ cài huy hiệu vào áo. Frorifel cảm thấy nóng
lòng.
- Tiếp theo tôi phải làm gì nữa?
- Chỉ cần đi theo tôi là được, meow. ~ - Emila nháy mắt.
-----------------------------------------------------------------------------------------------------
Trên đường đi theo Emila, Frorifel nhớ lại cuộc gặp với
Clinder.
- Rốt cuộc giúp chúng tôi thì ngài sẽ được lợi gì?
- Còn vì cái gì nữa? Ta muốn giành lại đất nước của mình,
không được sao?
- Tôi không nghĩ ngài chỉ đơn giản muốn thế. Đây không phải
cách làm việc của ngài. Phải có nguyên do sâu xa hơn nữa.
Clinder bật cười, chỉ nói:
- Cái đó ta không thể tiết lộ được. Nhưng ta mong chờ thành
công của hai người.
Bánh xe vận mệnh đã lăn. Con đường mà Frorifel chọn, những
người tham gia cuộc chiến dần lộ diện, đích đến nào đang chờ họ?
Nhận xét
Đăng nhận xét