“Giao cho ta… máu của tế nữ!”
Con dao từ từ cắt vào da của Christine, cô ấy cứng đờ như tượng
không thể làm gì. Nhưng rồi một thứ sắc bén khác đâm qua người gã và con dao
rơi xuống. Là thanh đoản kiếm Frorifel. Gã lại biến thành luồng khí đen.
“Chị Tine, chị vẫn ổn chứ?”
“Ừm… vết thương chưa sâu lắm--” Chú ý thấy bóng đen hướng về
phía Frorifel, Christine hét lên. “Cẩn thận, Frorie!”
“Giao cho ta… máu của tế nữ!”
Gã đã trở lại. Cơ thể đen tạo hình con người và cặp mắt đỏ rực.
Gã giơ nanh vuốt lên, Frorifel lại chém vào móng của gã, rồi cắt đôi gã ra. Luồng khí
đen lại lan tới chỗ Frorifel.
“Dù cố bắt chước con người thì bản chất của ngươi cũng không
thay đổi được.” <Thanh Tẩ-->
Nhưng luồng khí đen ấy đã kịp tóm lấy cô.
“Giao cho ta… máu của tế nữ!”
[Frorie!]
(Không sao đâu, Alden.)
Frorifel sau khi rạch nhẹ mu bàn tay, dùng máu của mình nhỏ
giọt lên làn khí. Nó thực thể hóa để nhận lấy, nhưng:
“AAAAAAAA!”
Một tiếng hét lên đau đớn vang lên rồi nó tiêu biến. Quân
binh và người hầu giờ mới chạy đến. Hai người gác cửa đã bị đánh ngất.
“Bệ hạ, Người không sao chứ ạ? Là lỗi của chúng thần!”
“Ta vẫn ổn--” Chưa kịp nói hết, cô ấy đã ngất đi.
“Vương hậu Bệ hạ!”
Frorifel chữa trị vết thương cho Christine. Trông cô cũng rất
nhợt nhạt.
“Bệ hạ chỉ ngất chút thôi. Gọi hầu gái đến chăm sóc cho Người.”
Trên đường Frorifel trở về, Sion tìm thấy cô và dìu cô về. Vì
biết Christine có thể bị tấn công khi cô ấy đi nghỉ rất sớm, Frorifel đã tìm cớ
để tiếp tục buổi tiệc trà bàn chuyện với Nicholas và sau đó đi gặp Owein. Song
kẻ tấn công lần này, không nằm trong dự liệu của cô.
“Người có phát hiện gì về hắn không?”
“Hắc Huyết Quỷ…” Nói rồi, cô ấy cười nhạt.
Sion dường như hiểu ra và một nụ cười khó chịu hé lên trên
môi anh ta.
-----------------------------------------------------------------------------------------------------
Ngày hôm sau (4 tháng 6), thông tin về việc Christine bị ám
sát bởi Hắc Huyết Quỷ lan ra khắp Kinh đô. Dân chúng cho rằng việc đột ngột rời
khỏi đây đã khiến cô bị trừng phạt. Và sự trừng phạt ấy sẽ giáng xuống cả Vương
quốc, giống như vụ Hắc Huyết Quỷ thảm sát Hoàng tộc Sunigtaina cách đây hơn ba
mươi năm. Nhân dân và các quan chức đề nghị tạm hủy việc rời đi của Christine.
Họ còn nói vì tư tưởng tận diệt Đế quốc mà chuyện này mới xảy ra.
Ngày 5 tháng 6, Nicholas xuất hiện trước mặt dân chúng. Anh
hứa hẹn về việc sẽ không để Christine rời đi vì tư tưởng tận diệt Đế quốc hay để
Rossata bị trừng phạt. Nếu ai còn nuôi giữ tư tưởng đó, sẽ lập tức bị xử tử. Phe
tận diệt Đế quốc bắt đầu lo lắng và quyết định rút lui, một mình Moreno không
thể làm gì.
Ngày 6 tháng 6, trong lúc ông ta đang vô cùng tức giận thì lại
có vị khách không mời mà đến. Cái kẻ mượn danh Vermillion để che giấu thân phận
Công chúa Đế quốc. Họ gặp riêng trong phòng khách.
“Có chuyện gì mà ngài Hanlvet đột nhiên lại đến đây?”
“Chúng tôi sắp rời đi nên đến thăm những người đã ủng hộ
chúng tôi trong khoảng thời gian qua.”
“Nào nào, ta cũng có làm gì nhiều đâu. Hahaha.” Moreno vẫn
giữ khuôn mặt bình tĩnh nhâm nhi tách trà nóng.
“Không, nhờ có Bá tước Moreno mà chúng tôi không phải đưa
Vương hậu Bệ hạ đi nữa.” Frorifel đặt ly nước xuống và ngồi vắt chéo chân.
“Ý ngài là gì?” Moreno nhíu mày.
“Bởi vì ngài là căn nguyên của tin đồn.” Dù giọng nói vẫn đều
đều nhưng cô ấy nhìn ông ta bằng một ánh mắt sắc sảo.
“Ngài đừng có ỷ thế mà ăn nói hàm hồ!”
Ngay lập tức, cô lấy một ống chứa ít máu ở dưới đáy. Nó phản
ứng với cây gậy của Moreno và một làn khói xuất hiện, tiến về phía Frorifel.
“Này, ngươi—”
Khi cô mở nắp ống và nhỏ giọt lên làn khói đang thực thể hóa,
nó lại xì xèo biến mất.
“Ngài có thể giải thích gì về nó không?”
“Còn gì để giải thích nào? Ngươi muốn báo cáo cho Quốc vương
biết, ta sẽ không cấm cản.” Ông ta nhún vai.
“Nhưng… Ta sẽ biến ngươi thành nạn nhân của Hắc Huyết Quỷ!” Moreno
nhanh chóng vung cây kiếm rút ra từ cây gậy về phía Frorifel.
Cô rút thanh kiếm ngắn giấu trong áo, hất văng thanh kiếm của
Moreno và khiến ông ta mất đà ngã xuống. Frorifel chĩa thanh kiếm về phía ông
ta với ánh mắt lạnh lùng, thật ra là đang kiềm chế cơn giận lẫn sự khinh bỉ.
“Không cần phải đổ máu, chúng ta nên giải quyết vấn đề bằng
cách trao đổi.” Cô tra kiếm vào vỏ rồi nở một nụ cười thân thiện. “Trang Akasha
mà ngài nắm giữ chính là nguồn gốc của chướng khí đã bao phủ Sunigtaina và
Rossata trước đây. Ngài đã vô tình đánh thức con Huyết Quỷ, song lúc đó ngài
còn trẻ nên sợ không dám nói. Ngài đã rất mừng rỡ khi nó bị thanh tẩy và rồi
ngài quyết toàn tâm toàn ý cho Vương quốc để đền tội của mình. Nhưng không, nó
vẫn đeo bám ngài, bởi vì nó muốn máu của tế nữ, chính là Vương hậu Bệ hạ. Nên
ngài chờ thời cơ để giết Người và khiến mọi người khinh miệt Người, rồi thì sẽ không
ai quan tâm đến cái chết của Người nữa. Như vậy sẽ không có vấn đề quốc gia nào
xảy ra. Ngài cũng rất ghét chủ nghĩa Đế quốc nên mới cố để hủy bỏ liên minh này
càng sớm càng tốt. Nhưng thông minh quá lại bị thông minh hại. Con Huyết Quỷ đó
không thể giết người như một sát thủ bình thường. Hình như ngài cũng chuẩn bị
chứng cứ để đẩy tội cho hai người lính canh gác thì phải?”
“Mọi việc ngươi nói đều đúng. Vậy thứ mà ngươi muốn trao đổi
là gì?”
“Tôi sẽ không báo cáo tội lỗi của ngài, ngài hãy giao cho
tôi trang Akasha đó.”
“Như vậy chả phải quá dễ dãi cho ta sao?”
“Nếu ngài đưa nó cho tôi, ngài có thể trút bỏ gánh nặng.
Ngài là một người tận tâm vì Rossata mà, nếu mất đi ngài bây giờ, Vương quốc
này sẽ rơi vào khó khăn. Vương quốc này cần ngài, Quốc vương Bệ hạ cần ngài.” Cô
ấy đưa tay ra để đỡ ông ta đứng dậy.
“… Được thôi. Ta thề với thần Natura!” Moreno tự đứng dậy rồi
cúi đầu trước Frorifel.
“Điều đó không hay đâu, Bá tước Moreno! ... Hãy trở thành đồng
minh đáng tin cậy nhất của Sunigtaina tương lai. Vì tương lai của hai nước!”
“Ta sẽ tin tưởng và đấu tranh vì điều đó!”
Sau khi Moreno giao ra trang Akasha về con Hắc Huyết Quỷ giấu
trong cây gậy chống, Frorifel rời đi.
(Sunigtaina có những cô Công chúa thật mạnh mẽ. Nếu nhớ
không nhầm, mình chỉ nhìn thấy cô bé này ở một bữa tiệc. Một đứa trẻ ngây thơ
và hoạt bát, vậy mà giờ đây lại trở thành một “quý ông” sắc sảo thế này.)
Moreno bật cười.
Khi ra ngoài, cô ấy đã thấy Sion đang nhậu vui vẻ với mấy
người lính.
“Cạn ly!”
“Cạn ly! A, Công-Lauren!”
(Mình chỉ nhờ anh ta buôn chuyện câu giờ một chút nhưng thế
này… thôi sao cũng được.)
Sion bỏ những người bạn nhậu của mình để đi theo Frorifel.
“Sao rồi?”
“Đàm phán thành công!”
“Tuyệt vời! Mà có vài chuyện tôi chưa hiểu.”
“Gì vậy?”
“Tại sao phải là Vương hậu Bệ hạ mới được? Thậm chí máu của
một Godine như Người cũng làm nó ngộ độc?”
“Hắc Huyết Quỷ là sinh vật tạo ra do đổ máu và những cảm xúc
xấu xa. Để làm dịu nó thì cần những dòng máu thuần khiết, song trước khi chị
Tine sinh ra, không ai tương thích với điều kiện đó. Còn uống máu của một kẻ có
phước lành của nữ thần như tôi thì không khác gì độc dược. Hắc Huyết Quỷ tức giận
và gây ra thiên tai bởi hắc ma thuật tích tụ trong nó quá lâu không kiềm lại được.
Nghi lễ đó là để xoa dịu nó, giữ lại nó để dùng về sau. Cô Alaine đã có cách
khác ngăn chặn nó, nhưng theo kế hoạch, cuộc hôn nhân vẫn diễn ra để lấy lòng
tin của Rossata. Đó là một kế hoạch trớ trêu, hi sinh chị Tine để rồi lại cứu
chị ấy, và cả liên minh hai nước.”
“Nhắc đến cái tên Alaine là tôi nổi da gà!”
“Tôi hiểu cảm giác của anh.” Cô ấy bật cười trong lúc kỷ niệm
ùa về.
“Tha lỗi cho tôi hỏi ngu, vì tôi cũng chưa bao giờ quan tâm
đến. Moreno tại sao lại hận Đế quốc đến vậy?”
“Vì Moreno đã sống trong thời mà Đế quốc Gerrany đang thống
trị và trở mặt tấn công Rossata. Hơn nữa, ông ta đã tham gia trận đánh mà
Rossata thua Sunigtaina chúng ta. Cũng lâu lắm rồi, Rossata muốn chiếm đánh Sunigtaina.”
“Ra vậy, cứ khi nào đọc hay nghe về lịch sử nước khác là tôi
lại ngủ gật nên biết sơ sơ đại khái vậy được rồi.” Sion bắt đầu ngáp.
“Tôi thật không biết nói gì nữa!” Frorifel thở dài.
“Thay vì vùi đầu vào những lý do trong quá khứ thì hãy dành
thời gian mà xây dựng tương lai. Người thấy câu đó thế nào?” Anh ta hào hứng muốn
được khen.
“Lời biện minh của một kẻ lười học sử, nhưng cũng quá hay nếu
người nói là Sion.” Cô ấy nói bằng giọng bình thản.
“Là sao??? Công chúa, Người khinh tôi đấy à?!”
Vậy là xong, liên minh với Rossata được củng cố, Christine
cũng có cuộc sống ổn định hơn. Vấn đề liên thương giữa Vermillion và Rossata đã
ổn thỏa. Nicholas và Moreno cùng nhau cải thiện đất nước. Như Sion nói, tiến về
tương lai. Yurii vô cùng mừng rỡ, vì trong suốt thời gian này cậu ta không tham
gia vào trận chiến nào, lại còn được các hầu nữ vỗ béo, ăn không ngồi rồi. Cậu
ta rất sốc khi ở thấy cân nặng tăng một cách nhanh chóng. Trang Akasha của
Moreno và trang về sự kiện lần này đều thuộc về nhóm Frorifel.
-----------------------------------------------------------------------------------------------------
Ngày 8 tháng 6, ba người trở về Hanlvet bằng cổng dịch chuyển.
“Bảo trọng nhé, Frorie!” Christine nói trong lúc nước mắt
rưng rưng.
“Dì nhớ giữ gìn sức khỏe!” Owein cũng dạn dĩ nói.
“Chúc ngài sẽ tiếp tục thành công, ngài Hanlvet.” Lần này là
Bá tước Moreno.
“Gửi lời chúc của ta đến mọi người ở Hanlvet.” Nicholas gửi
lời cuối cùng.
“Ăn ngủ đủ giấc nhé, Yurii!” Mấy cô hầu gái đứng sau, nói to
nói nhỏ.
“Đa tạ mọi người!” Frorifel, Sion và Yurii bước lên cổng dịch
chuyển.
“Hẹn gặp lại!” Christine vẫy tay chào họ.
Ánh sáng vụt đến rồi vụt đi, nhanh chóng đưa họ đến nơi.
“Cuối cùng cũng về nhà!” Nó vừa dừng lại, Yurii đã nhắm mắt
chạy ra.
“ỂEEEEEEE?!” Cậu ta dụi mắt rồi hét lên vì không tin được.
Xung quanh là một vùng đất khô cằn toàn sỏi đá. Những bóng
đen bước ra vây quanh họ. Lá cờ đỏ với biểu tượng của một băng cướp bay phấp phới.
“Xem chúng ta có gì nào, các anh em?” Giọng nói của một kẻ
nào đó đang cười nham hiểm.
“Những món hàng tốt nhất, Boss! Hehehehe!” Điệu cười lố lăng
của những kẻ xung quanh.
(Đạo tặc ư?) Frorifel và hai người kia chuẩn bị chiến đấu.
Nhận xét
Đăng nhận xét