Chuyển đến nội dung chính

Phụ chương 4: Gia đình đế vương.

Ngày 1 tháng 4 năm 682, một ngày đẹp trời, hôm đó là sinh nhật của Gerhardt. Trước ngày đó, những đứa con của ông ta muốn làm một bữa tiệc nho nhỏ để tặng Phụ hoàng.

“Hoàng huynh và Gil bận chính sự, Harry vừa trở về sau trận chiến, Alex bị ốm. Aster cũng không tới. Trách nhiệm lần này chỉ có chúng ta thôi.”

Người vừa nói là Christine. Xung quanh chỉ có Frorifel.

“Để em lôi anh Aster đến đây!”

“Chờ đã, Frorie!”

Sau khi chạy mất, cô ấy để Christine một mình chờ đợi. Sau mười phút, cậu ta bị kéo đến.

“Thả ta ra! Tại sao ta phải làm sinh nhật cho lão già đó chứ?”

“Tại vì ông ấy cũng là Phụ hoàng của anh.”

“Ta chưa bao giờ xem ông ta là cha cả.”

“Nếu không có ông ấy thì làm sao anh ở đây?”

“…! Ta không được sinh ra cũng chả sao.”

“Aster!” Gương mặt của Christine đầy nghiêm túc. “Bữa tiệc này không chỉ cho Phụ hoàng mà còn cho các anh trai của em nữa. Năm nay, họ đã làm việc vất vả để bảo vệ và phát triển Sunigtaina, ta nên chúc mừng cho họ.”

“…!”

“Vẫn dỗi à?” Frorifel hỏi.

“Không c—” Cậu ta nhìn qua thấy có con rắn trên vai đang nhìn mình đắm đuối. “AAAAA!”

Một bóng người xuất hiện từ phía sau Aster.

“Chú Richard!” Christine ngạc nhiên.

“Huhuhu!” Aster run rẩy sắp khóc.

“Ta tham gia với được không?” Richard rạng rỡ nói.

“Được chứ!” Frorifel trả lời.

“Còn con?”

“N-Nếu có anh trai thì tôi tham gia. L-Làm ơn bỏ con rắn xuống!”

“Nó là đồ giả thôi mà. Ta làm nó để con quên đi nỗi sợ đấy. Con không thấy nó rất đáng yêu sao?” Ông ta lấy nó ra và đung đưa trước mặt Aster.

“K-Không hề, tha cho tôi đi!” Aster xua tay lia lịa.

“Được rồi.” Trông Richard rất thất vọng.

“Hahaha!” Frorifel và Christine bật cười.

-----------------------------------------------------------------------------------------------------

Khi ngày 1 tháng 4 đến, họ đã chuẩn bị một bữa tiệc cho Gerhardt. Vinheim, Gilles và Harold đều đến.

“Các ngươi làm gì vậy?” Gerhardt nghiêm mặt.

“Hoàng huynh đừng tức giận. Là em đã ủng hộ tụi nhỏ.”

“Thấy chưa?” Aster thì thầm, đánh tay Frorifel.

“Không đâu. Bởi vì Phụ hoàng và các anh đã rất vất vả, chúng con mới muốn làm gì đó cho mọi người… thư giãn một chút. Và cũng vì hôm nay là sinh nhật của Phụ hoàng.”

(Cái con ngốc này…!) Aster nhìn Frorifel bằng ánh mắt bối rồi và kéo tay áo cô.

“… Được rồi. Ba con cũng ngồi xuống đi.” Ông nói với Vinheim, Gilles và Harold.

“Vâng.” Gương mặt Frorifel, Christine và Richard sáng lên một nụ cười tươi tắn. Aster thì ngạc nhiên há hốc mồm.

“Mấy súp món này là do em nấu à, Christine?” Vinheim vui vẻ tán thưởng.

“Vâng, thưa Hoàng huynh.”

“Món chị nấu luôn rất tuyệt vời!” Gilles cười nói.

“Vậy Aster đã làm gì nào?” Người hỏi là Harold. Giống như hai người anh trai của mình, anh ta có mái tóc màu gạch nhưng đôi mắt màu ngọc hồng lựu giống Aster.

“Em giúp mấy người hầu trải bàn và bưng đồ, thế thôi.”

“Thế là tốt rồi.”

“Còn em, Frorie?” Anh ta tiếp tục hỏi.

“A, em muốn giúp anh Aster bưng bê vài thứ nhưng bị anh ấy đuổi, em cũng không có khiếu nấu ăn nên…”

“…”

“… Ta không nghĩ Christine đã khởi xướng chuyện này. Là con phải không, Frorifel?”

“À, vâng.” Cô ấy đáp một cách lúng túng.

“Ta tưởng mình đã quên ngày này mất rồi, ngày mà ta có mặt trên đời. Cảm ơn…”

“…!” Ai nấy đều ngạc nhiên. Aster đang uống nước cũng phải sặc.

“Đó là với tư cách một người cha và anh trai.”

“Lâu lâu có cơ hội chuyện trò như một gia đình thực thụ cũng tuyệt nhỉ? Còn nhớ lúc nhỏ, mọi người thường lấy cớ không tin ngày này là sinh nhật của Hoàng huynh.” Richard vui vẻ kể câu chuyện mà mọi người không biết nên phản ứng thế nào.

“… Đến lúc ta nên về. Harold ra đây ta gặp một lát.” Ông ta đứng dậy rời khỏi chỗ.

“Vâng.”

Trong lúc mọi người tự hỏi là chuyện gì, Aster nhìn Harold một cách lo âu.

“Hẳn là ông ấy muốn khen anh đó mà.” Anh ta nháy mắt và cười với Aster.

Cách một bức tường với căn phòng tràn ngập mùi thơm của thức ăn và hơi ấm hạnh phúc:

“Trận chiến gần đây, ta nghe là con chỉ cho một tiểu đội lao thẳng vào trại địch. Không những thế, còn ngông cuồng khiêu khích rồi chỉ chút nữa là thất bại. Giết tướng giặc, trong khi mục đích là bắt sống hắn. Con hiểu việc mình làm ngu ngốc thế nào chưa?”

“Nhưng phút cuối nhờ khả năng của con, chúng ta đã chiến thắng!” Harold cố nói trong lúc ngăn sự thất vọng của mình tuôn ra.

“Đừng để chiến thắng làm mờ mắt! Kiêu hãnh chứ không kiêu ngạo! Một ngày nào đó chính sự kiêu ngạo này sẽ giết chết con đấy!”

“… Con xin ghi lòng tạc dạ!” Anh ta rầu rĩ nói.

Nói xong, ông ta rời đi. Harold đứng bất động.

“Anh trai.”

“A, em nghe hết rồi à?” Harold giật mình rồi cười gượng.

Là Aster, người đã lén nghe cuộc nói chuyện của hai người và đợi Gerhardt đi rồi mới ra.

“Vâng. Lão già đó, khen một tiếng thôi cũng được mà!” Aster tức giận.

“Không sao, đây không phải là lần đầu tiên. Là lỗi của ta, đừng trách ông ấy.”

“Nhưng…”

Harold quỳ xuống, đặt hai tay lên vai Aster và nói với cậu trong lúc cười buồn bã.

“Aster, nhớ này, chúng ta phải chiến đấu vì Sunigtaina và gia đình của chúng ta. Đừng để hận thù kiểm soát lý trí. Hãy chiến đấu bằng mọi sức mạnh và niềm kiêu hãnh mà em có. Để chứng minh cho mọi người thấy khả năng thật sự của em. Hứa với anh nhé!” Anh ta giơ ngón tay út ra.

“… Vâng! Một ngày nào đó em sẽ vượt qua anh!” Cậu ta móc nghéo cùng Harold rồi nói một cách tự hào.

“Tốt lắm! Chúng ta vào trong thôi.”

Harold mở cánh cửa ra. Ánh hoàng hồn ngập trong căn phòng, một cơn gió nhẹ chợt thổi qua làm tung bay những tấm màn rồi lặng mất.

Đó là những ngày tháng gia đình hạnh phúc ngắn ngủi. Vì cha mẹ, con cái, anh em và chú cháu sẽ phải chia xa và có thể sẽ phải đối đầu với nhau trong tương lai. Bởi vì họ là những đứa trẻ sinh ra trong Hoàng tộc. Không ai biết trước chuyện gì sẽ xảy ra.

Đó là giấc mơ mà họ không muốn tỉnh lại. Bởi vì giờ đây, hai người trong số họ đã ra đi, người phải ở phương xa, người cố trốn tránh hiện thực tàn khốc, người đang đấu tranh vì tương lai.

Sợi dây kết nối đại gia đình này đã được kéo căng và một ngày nào đó sẽ bị cắt đứt bởi chính họ. Và cũng chỉ có họ mới có thể nối lại mối liên kết ấy.

Nhận xét

Bài đăng phổ biến từ blog này

Hồi thứ 41: Lạc trong lạnh giá.

Nhóm Frorifel vừa trở về đã nhận được nhiệm vụ bất ngờ: Đến nhận những vật phẩm Vermillion đã đặt của tộc Eisa thuộc Lục địa băng tuyết – Cintia. Vật phẩm là băng thạch để tạo Kristel và băng thạch hiếm có Fimtir. Song, phức tạp hơn thế, mục đích thực sự là giải quyết mâu thuẫn giữa Vương tộc này và Vương tộc Ghicia. Chuyện xảy ra cách đây một tháng, vào ngày đính ước giữa Công chúa Eisa và Thế tử Ghicia, buổi lễ đã bị phá hoại, nhiều người trong đó có cả vị Thế tử bị thương. Cô Công chúa vốn bị cưỡng ép hôn sự này, bị tình nghi có ý đồ, mất tích cũng trong ngày hôm đó. Nghĩ Eisa cố tình bao che, Ghicia yêu cầu giao người ra để ba mặt một lời, làm sáng tỏ mọi chuyện, nếu không họ sẽ gây chiến. Nhưng tộc trưởng Eisa nhất quyết nói rằng con gái mình không có tội, cô ta bị một thế lực khác bắt cóc và chúng đứng sau hãm hại bang giao hai tộc, nên tuyệt đối không để Ghicia bước chân vào lãnh thổ. Cả hai đều không có bằng chứng xác thực và không có ý định để người ngoài xen vào. Song cách đâ...

Hồi thứ 26: Sự ủng hộ đến từ kỳ vọng.

Sáng ngày 8 tháng 6. Thay vì về Hanlvet, Frorifel, Sion và Yurii bị đưa đến vùng đất khô cằn toàn sỏi đá, còn bị một băng đạo tặc bủa vây. “Khoan đã, hai người!” “Sao vậy, Công chúa?” “Tính dùng tuyệt kĩ bí mật sao, chị gái?” “Không, nhưng tôi biết giọng nói lúc nãy.” Kẻ trùm sỏ quấn khăn quanh đầu chỉ để lộ hai con mắt đang lộ diện khi bước lên một mỏm đá rồi tính nhảy xuống. “Anh Aster, anh ở đó phải không? ~” Cô ấy gọi bằng một giọng nói vô cùng ngọt ngào. Tên đó sau khi nghe xong, giật mình và trượt ngã sấp mặt. “Ui da!”   “Boss!!!” “Kẻ địch mạnh đến nỗi nói một câu thôi đã làm Boss gục ngã?!” “Hắn nói gì vậy?” “Quan tâm làm gì!? Chạy ngay đi!”   “Ai đó đến đỡ Boss dậy với!” “Tao sợ lắm! Mày làm đi!” “Im hết đi!” Một tiếng hét khó chịu của tên trùm sỏ. “Tôi biết Người nói đến ai rồi.” Sion nói với ánh mắt chán nản. “Anh em… rút lui!” Hắn hét lên và bỏ chạy cùng đám thuộc hạ. Bọn thuộc hạ còn vừa chạy vừa giơ cờ trắng. “Yurii, nhờ cậu bắt một mình hắn giúp tôi, dùng đám ...

Hồi thứ 43: Làn sóng khó lường.

Solaris búng tay, gọi lên những sợi dây tuyết gai trói Lily lại và khiến Ấn tín rơi khỏi tay cô ta. Lily rút kiếm cắt chúng và thoát ra, giơ tay chụp lại Thánh Kích nhưng Louise đã nhanh hơn. <Thủy Tiễn> Lily tạo ra những mũi tên nước về phía nhóm Frorifel, chúng từ từ đóng băng tăng thêm uy lực. Louise ném Ấn tín cho Frorifel và dùng Lam Hỏa, giới hạn chỉ làm những mũi tên băng tan chảy. Rồi cô tạo một thanh kiếm bằng Kristel và tiến về phía Lily. "Em hãy đưa Công chúa Iclyn và Ấn tín rời khỏi đây." "Vâng." Frorifel cùng Iclyn thoát khỏi căn phòng. Một trận đấu kiếm diễn ra giữa Lily và Louise. Solaris khoá cửa lại để Lily không thể đuổi theo. [Lou… Lou…] “Hử?” Tiếng gọi từ đầu truyền tới tai Louise, Lily nhân cơ hội rời ra. Solaris nhanh tay bù vào một trận gió lạnh. <Thủy Cầu> Lily gắng gượng tạo những khối cầu nước. Khi chúng đóng băng theo hơi lạnh, cô ta điều khiển chúng đẩy lùi cơn cuồng phong lạnh lẽo. Những khối cầu băng vỡ ra khi chạm vào cánh ...