Ngày 1 tháng 4 năm 682, một ngày đẹp trời, hôm đó là sinh nhật
của Gerhardt. Trước ngày đó, những đứa con của ông ta muốn làm một bữa tiệc nho
nhỏ để tặng Phụ hoàng.
“Hoàng huynh và Gil bận chính sự, Harry vừa trở về sau trận
chiến, Alex bị ốm. Aster cũng không tới. Trách nhiệm lần này chỉ có chúng ta
thôi.”
Người vừa nói là Christine. Xung quanh chỉ có Frorifel.
“Để em lôi anh Aster đến đây!”
“Chờ đã, Frorie!”
Sau khi chạy mất, cô ấy để Christine một mình chờ đợi. Sau
mười phút, cậu ta bị kéo đến.
“Thả ta ra! Tại sao ta phải làm sinh nhật cho lão già đó chứ?”
“Tại vì ông ấy cũng là Phụ hoàng của anh.”
“Ta chưa bao giờ xem ông ta là cha cả.”
“Nếu không có ông ấy thì làm sao anh ở đây?”
“…! Ta không được sinh ra cũng chả sao.”
“Aster!” Gương mặt của Christine đầy nghiêm túc. “Bữa tiệc
này không chỉ cho Phụ hoàng mà còn cho các anh trai của em nữa. Năm nay, họ đã
làm việc vất vả để bảo vệ và phát triển Sunigtaina, ta nên chúc mừng cho họ.”
“…!”
“Vẫn dỗi à?” Frorifel hỏi.
“Không c—” Cậu ta nhìn qua thấy có con rắn trên vai đang
nhìn mình đắm đuối. “AAAAA!”
Một bóng người xuất hiện từ phía sau Aster.
“Chú Richard!” Christine ngạc nhiên.
“Huhuhu!” Aster run rẩy sắp khóc.
“Ta tham gia với được không?” Richard rạng rỡ nói.
“Được chứ!” Frorifel trả lời.
“Còn con?”
“N-Nếu có anh trai thì tôi tham gia. L-Làm ơn bỏ con rắn xuống!”
“Nó là đồ giả thôi mà. Ta làm nó để con quên đi nỗi sợ đấy. Con
không thấy nó rất đáng yêu sao?” Ông ta lấy nó ra và đung đưa trước mặt Aster.
“K-Không hề, tha cho tôi đi!” Aster xua tay lia lịa.
“Được rồi.” Trông Richard rất thất vọng.
“Hahaha!” Frorifel và Christine bật cười.
-----------------------------------------------------------------------------------------------------
Khi ngày 1 tháng 4 đến, họ đã chuẩn bị một bữa tiệc cho
Gerhardt. Vinheim, Gilles và Harold đều đến.
“Các ngươi làm gì vậy?” Gerhardt nghiêm mặt.
“Hoàng huynh đừng tức giận. Là em đã ủng hộ tụi nhỏ.”
“Thấy chưa?” Aster thì thầm, đánh tay Frorifel.
“Không đâu. Bởi vì Phụ hoàng và các anh đã rất vất vả, chúng
con mới muốn làm gì đó cho mọi người… thư giãn một chút. Và cũng vì hôm nay là
sinh nhật của Phụ hoàng.”
(Cái con ngốc này…!) Aster nhìn Frorifel bằng ánh mắt bối rồi
và kéo tay áo cô.
“… Được rồi. Ba con cũng ngồi xuống đi.” Ông nói với
Vinheim, Gilles và Harold.
“Vâng.” Gương mặt Frorifel, Christine và Richard sáng lên một
nụ cười tươi tắn. Aster thì ngạc nhiên há hốc mồm.
“Mấy súp món này là do em nấu à, Christine?” Vinheim vui vẻ
tán thưởng.
“Vâng, thưa Hoàng huynh.”
“Món chị nấu luôn rất tuyệt vời!” Gilles cười nói.
“Vậy Aster đã làm gì nào?” Người hỏi là Harold. Giống như
hai người anh trai của mình, anh ta có mái tóc màu gạch nhưng đôi mắt màu ngọc
hồng lựu giống Aster.
“Em giúp mấy người hầu trải bàn và bưng đồ, thế thôi.”
“Thế là tốt rồi.”
“Còn em, Frorie?” Anh ta tiếp tục hỏi.
“A, em muốn giúp anh Aster bưng bê vài thứ nhưng bị anh ấy
đuổi, em cũng không có khiếu nấu ăn nên…”
“…”
“… Ta không nghĩ Christine đã khởi xướng chuyện này. Là con
phải không, Frorifel?”
“À, vâng.” Cô ấy đáp một cách lúng túng.
“Ta tưởng mình đã quên ngày này mất rồi, ngày mà ta có mặt
trên đời. Cảm ơn…”
“…!” Ai nấy đều ngạc nhiên. Aster đang uống nước cũng phải sặc.
“Đó là với tư cách một người cha và anh trai.”
“Lâu lâu có cơ hội chuyện trò như một gia đình thực thụ cũng
tuyệt nhỉ? Còn nhớ lúc nhỏ, mọi người thường lấy cớ không tin ngày này là sinh
nhật của Hoàng huynh.” Richard vui vẻ kể câu chuyện mà mọi người không biết nên
phản ứng thế nào.
“… Đến lúc ta nên về. Harold ra đây ta gặp một lát.” Ông ta
đứng dậy rời khỏi chỗ.
“Vâng.”
Trong lúc mọi người tự hỏi là chuyện gì, Aster nhìn Harold một
cách lo âu.
“Hẳn là ông ấy muốn khen anh đó mà.” Anh ta nháy mắt và cười
với Aster.
Cách một bức tường với căn phòng tràn ngập mùi thơm của thức
ăn và hơi ấm hạnh phúc:
“Trận chiến gần đây, ta nghe là con chỉ cho một tiểu đội lao
thẳng vào trại địch. Không những thế, còn ngông cuồng khiêu khích rồi chỉ chút
nữa là thất bại. Giết tướng giặc, trong khi mục đích là bắt sống hắn. Con hiểu
việc mình làm ngu ngốc thế nào chưa?”
“Nhưng phút cuối nhờ khả năng của con, chúng ta đã chiến thắng!”
Harold cố nói trong lúc ngăn sự thất vọng của mình tuôn ra.
“Đừng để chiến thắng làm mờ mắt! Kiêu hãnh chứ không kiêu ngạo!
Một ngày nào đó chính sự kiêu ngạo này sẽ giết chết con đấy!”
“… Con xin ghi lòng tạc dạ!” Anh ta rầu rĩ nói.
Nói xong, ông ta rời đi. Harold đứng bất động.
“Anh trai.”
“A, em nghe hết rồi à?” Harold giật mình rồi cười gượng.
Là Aster, người đã lén nghe cuộc nói chuyện của hai người và
đợi Gerhardt đi rồi mới ra.
“Vâng. Lão già đó, khen một tiếng thôi cũng được mà!” Aster
tức giận.
“Không sao, đây không phải là lần đầu tiên. Là lỗi của ta, đừng
trách ông ấy.”
“Nhưng…”
Harold quỳ xuống, đặt hai tay lên vai Aster và nói với cậu
trong lúc cười buồn bã.
“Aster, nhớ này, chúng ta phải chiến đấu vì Sunigtaina và
gia đình của chúng ta. Đừng để hận thù kiểm soát lý trí. Hãy chiến đấu bằng mọi
sức mạnh và niềm kiêu hãnh mà em có. Để chứng minh cho mọi người thấy khả năng
thật sự của em. Hứa với anh nhé!” Anh ta giơ ngón tay út ra.
“… Vâng! Một ngày nào đó em sẽ vượt qua anh!” Cậu ta móc
nghéo cùng Harold rồi nói một cách tự hào.
“Tốt lắm! Chúng ta vào trong thôi.”
Harold mở cánh cửa ra. Ánh hoàng hồn ngập trong căn phòng, một
cơn gió nhẹ chợt thổi qua làm tung bay những tấm màn rồi lặng mất.
Đó là những ngày tháng gia đình hạnh phúc ngắn ngủi. Vì cha
mẹ, con cái, anh em và chú cháu sẽ phải chia xa và có thể sẽ phải đối đầu với
nhau trong tương lai. Bởi vì họ là những đứa trẻ sinh ra trong Hoàng tộc. Không
ai biết trước chuyện gì sẽ xảy ra.
Đó là giấc mơ mà họ không muốn tỉnh lại. Bởi vì giờ đây, hai
người trong số họ đã ra đi, người phải ở phương xa, người cố trốn tránh hiện thực
tàn khốc, người đang đấu tranh vì tương lai.
Nhận xét
Đăng nhận xét