Sáng ngày 8 tháng 6. Thay vì về Hanlvet, Frorifel, Sion và
Yurii bị đưa đến vùng đất khô cằn toàn sỏi đá, còn bị một băng đạo tặc bủa vây.
“Khoan đã, hai người!”
“Sao vậy, Công chúa?”
“Tính dùng tuyệt kĩ bí mật sao, chị gái?”
“Không, nhưng tôi biết giọng nói lúc nãy.”
Kẻ trùm sỏ quấn khăn quanh đầu chỉ để lộ hai con mắt đang lộ diện khi bước lên một mỏm đá rồi tính nhảy xuống.
“Anh Aster, anh ở đó phải không? ~” Cô ấy gọi bằng một giọng
nói vô cùng ngọt ngào.
Tên đó sau khi nghe xong, giật mình và trượt ngã sấp mặt.
“Ui da!”
“Boss!!!”
“Kẻ địch mạnh đến nỗi nói một câu thôi đã làm Boss gục ngã?!”
“Hắn nói gì vậy?”
“Quan tâm làm gì!? Chạy ngay đi!”
“Ai đó đến đỡ Boss dậy với!”
“Tao sợ lắm! Mày làm đi!”
“Im hết đi!” Một tiếng hét khó chịu của tên trùm sỏ.
“Tôi biết Người nói đến ai rồi.” Sion nói với ánh mắt chán nản.
“Anh em… rút lui!” Hắn hét lên và bỏ chạy cùng đám thuộc hạ.
Bọn thuộc hạ còn vừa chạy vừa giơ cờ trắng.
“Yurii, nhờ cậu bắt một mình hắn giúp tôi, dùng đám rắn ấy!”
“À, okay!”
Những con rắn siết lấy tên cầm đầu làm hắn run rẩy trong khiếp
đảm.
“Rắn! Rắn! Cứu ta! AAAAA!” Hắn bò lê lết, hét trong vô vọng
còn đám thuộc hạ run lẩy bẩy nấp sau những tảng đá.
“Tìm thấy rồi nhé! Fufufufu!” Frorifel và Sion nở một nụ cười
như sắp đồ sắt hắn, trong lúc Yurii nghiên đầu tự hỏi. Cậu ấy chỉ thấy vui vì
lâu rồi mới được động “tóc”.
-----------------------------------------------------------------------------------------------------
Họ được dẫn về một thị trấn bỏ hoang tên Hajour, nơi đây
cũng thường hay có sương mù nên có thể đoán nó gần với Uralt. Đó là hang ổ của
băng cướp Loki, chuyên đi cướp của người giàu để nuôi người nghèo và diệt trừ các
pháp sư lang thang.
“Hóa ra cậu đây là em trai của Boss à?”
“Tên cậu là Lauren hả?”
“V-Vâng.” Frorifel đang bị vây quanh bởi những người trong
băng đảng.
“Tiết lộ tên của anh ấy đi! Mỗi lần chúng tôi hỏi tên Boss,
anh ấy đều nói:‘Boss, cứ gọi thế đi!’.”
“Anh ấy có thân phận siêu phàm lắm đúng không?”
“Làm sao siêu bằng cậu Lauren đây được?”
“Mấy người nói xấu ta đủ chưa?”
Giọng nói thuộc về tên “Boss”. Một chàng trai trẻ với màu
tóc đỏ đất và đôi mắt nhỏ hẹp màu ngọc hồng lựu, lúc nào cũng hằm hằm. Cách ăn
mặc thì bụi đời sương gió. Hiếm ai nghĩ tên này lại sở hữu dòng máu Hoàng tộc.
“Ra đây nói chuyện!” Frorifel kéo tay “Boss” ra ngoài.
Sion ở lại bắt chuyện với họ để hai người kia có thời gian
hàn huyên. Còn Yurii ngồi trông số hàng kẹt lại với ánh mắt “Cấm đụng!”.
“Trong tất cả mọi loại người, tại sao lại là con ranh nhà ngươi?!”
“Em mới phải nói câu đó. Chúng em đang có công việc quan trọng
vậy mà lại bị anh phá nhiễu!”
“Ngươi thì có công việc gì quan trọng chứ!”
“Nghe này, em đang làm việc cho Vermillion để có thể khôi phục
lại Sunigtaina nên--”
“Nếu là vì chuyện đó thì đi đi.”
“Anh vẫn còn giận Phụ hoàng vì chuyện của Hoàng huynh Harold
sao?”
“Chỉ giận thôi ư? Hừ! Cái gì mà:‘Cái kết nó xứng đáng nhận được là do sự bồng bột và ngạo mạn của bản
thân. Ngươi nên biết điều mà noi gương đi, Aster!’. Ta vẫn còn nhớ cái nhìn
vô cảm của lão khi ta và Mẫu phi khóc thương cho anh ấy! Ta chỉ hận mình không
thể giết lão!”
“Những điều Phụ hoàng nói là quá tàn nhẫn. Người không phải
con người vô tâm, chỉ là Người đã tự tạo cho mình lớp vỏ bọc cô độc và rồi Người
không thể thể hiện cảm xúc của một ngươi cha, một người chồng cho đúng.”
“Nói như thể ngươi hiểu hết mọi chuyện! Ngươi biết lão đã đối
xử với bốn mẹ con ta như thế nào không? Lão không đến vào lúc Mẫu phi ta trăn
trối! Công việc sao? Địa vị sao? Lý do tiện quá nhỉ? Giá mà những thứ đó không
tồn tại! Harold chỉ là công cụ, cả ta cũng chỉ là thứ rác rưởi mà lão không muốn
tạo ra!”
“Anh Aster…”
“Đừng gọi ta như thế! Anh trai một lòng một dạ, trung thành
chiến đấu vì lý tưởng ngu ngốc của lão, anh ấy không hề kỳ vọng được làm Thái tử.
Anh ấy luôn là niềm tự hào của Mẫu phi, là người đã dẫn dắt kẻ vô dụng này biết
chiến đấu vì người khác! Ta đã cố gắng để không phụ sự kỳ vọng của anh ấy! Vậy
mà… vậy mà…” Nước mắt tuôn trào, Aster níu chặt ngực áo của mình.
“…!”
“Đúng là một tên mè nheo!” Một giọng nữ cất lên từ phía trên
một cành cây.
Khi hai người họ nhìn lên thì người đó đã tiếp đất. Một cô
gái với mái tóc bạch kim và đôi mắt đỏ sắc lẹm. Cô ta thấp hơn Frorifel một
chút, mặc chiếc áo choàng đen, từ cổ đến hai tay và hai chân đều quấn băng.
(Mình nghĩ cô ta giống…)
“Vậy cô là em gái của As-baby nhỉ? Tên tôi là Shara. Hân hạnh
gặp mặt.” Cô ấy đặt tay lên ngực, cúi chào.
“Này, Shara chết tiệt!”
“Tôi cũng vậy, cô Shara.”
(Cô ta không gọi anh ấy là Boss.)
“Tôi đã đi theo As-baby từ khi anh ta còn là Bá tước, nên cô
không cần lo lắng tại sao tôi lại biết cô.”
“Thật sao?”
“Đừng có nói với nó, Sha-sha-r-ra!” Khi thấy con rắn bò ra từ
tay áo của Shara, Aster chỉ biết nói lắp bắp và run rẩy.
“Tôi sẽ giải thích những điều mà mọi người còn khúc mắc. Sau
cái chết của ông anh trai yêu quý, đứa trẻ to xác này đã định bỏ nhà đi bụi. Nhưng
lại bị ông già bắt đi làm người thừa kế của Bá tước xứ Yalish, tức chú của ông
già anh ta. Không lâu sau khi kế vị, Sunigtaina thất bại. Được sự cho phép của
ông nuôi, anh ta bắt đầu cưu mang những người nghèo, thành lập băng cướp Loki
này. Anh ta có một cây thương sấm sét tên Seth, có khả năng làm nhiễu sóng ma
thuật của pháp cụ.”
“Whoa!”
“A-Ai mượn cô chứ!” Aster lôi cây thương của mình ra và bắn
một luồng điện vào Shara.
Nhưng cô ta thoắt biến mất và sau đó một cái xích lưỡi liềm
quấn quanh cổ anh ta. Shara ngồi lên người Aster một cách bất ngờ làm anh ta mất
đà và ngã xuống.
“Con quỷ cái này!”
“Cô đang cần kéo ông anh này về phe mình phải không? Để tôi
thuyết phục cho!” Shara nháy mắt với Frorifel.
“…” Frorifel có hơi lưỡng lự.
Sau khi cô trở vào trong, Shara mới thả Aster ra.
“Đáng ghét!” Aster húc đầu mình vào cái cột gần đó.
“…” Shara đã quá quen với hành động này của anh ta nên chả
phản ứng.
“Nói gì đi, Shara!”
“Thù hận hay nguyện vọng, lựa chọn là của anh.”
“Có thù hận thì lão cũng chết rồi, mọi chuyện đã xảy ra thì
không thể hoàn lại được.”
“Thì cứ vất hết lòng tự trọng và xin lỗi cô ấy. Tôi tin cô ấy
quan tâm đến việc hốt ông anh này về phe mình hơn là hờn dỗi đấy!”
“Cô nói đúng! Ta thế này là đi ngược lại lời hứa với anh
trai. Anh trai, hãy tiếp cho em lòng can đảm! Em sẽ thay anh khôi phục một
Sunigtaina tốt đẹp!”
(Lúc nào cũng anh trai này, anh trai nọ. Đúng là As-baby!)
Shara thở dài rồi lại cười như cách người mẹ cười khi nhìn thấy sự trưởng thành
của con trai.
<<Harold là một chiến binh đáng tự hào của Sunigtaina,
thừa hưởng “Hỏa Dực” từ Gerhardt và được lão trọng dụng. “Hầu tước Loki” - chính
là biệt danh lúc sinh thời của Harold. Ba năm trước, Harold đã hy sinh trong trận
chiến với Fronché. Anh ấy đã thiêu rụi quân giặc cùng với mình. Với thái độ lạnh
lùng của Gerhardt đối với ba mẹ con Aster, người mẹ đang bệnh nặng lại càng nặng
thêm, sau đó thì qua đời trong tủi nhục. Aster vì điều đó mà muốn từ bỏ danh phận
Hoàng tử, nhưng Gerhardt lại cử hắn đi làm kế tôn của một Bá tước. Hắn không hiểu
được tại sao lão lại làm thế, vì hắn nghĩ rõ ràng lão chẳng có tí kì vọng nào ở
hắn. Hắn luôn bị xem là tên Hoàng tử xấu xí, vô dụng, bị so sánh với những người
anh em khác. Chỉ có Harold là luôn động viên hắn. Nhờ đó, hắn mới có thể chứng
tỏ khả năng chiến đấu không hề thua kém Harold và sát cánh cùng anh ấy. Mất đi
Harold, hắn mất đi động lực để chiến đấu. Vì vậy, khi gặp những người nghèo khổ
mong muốn được sống trong một Vương quốc tốt đẹp hơn, nghĩ đến mong muốn của
Harold, hắn phần nào chấp nhận nhưng lại sợ không thể thực hiện giấc mơ đó. Vì
vậy, hắn lập ra băng cướp Loki. Với khả năng đặt tên tệ hại của mình, đó là cách
tốt nhất. Để mãi khắc sâu hình bóng và lý tưởng của người anh trai đáng kính trong
lòng hắn.>> Tự thuật, Aster.
Khi anh ta bước vào:
“Xin lỗi!” Anh ta cúi đầu trước Frorifel.
“… Anh lại đập đầu vào đâu à?” Cô nhìn Aster với ánh mắt thờ
ơ.
“Im đê! Để ta xin lỗi đàng hoàng coi! Thiệt là mất hứng!”
“À, anh tiếp tục đi!”
“Thật lòng mà nói, từ lâu ta đã nhận ra những việc ta đang
làm là trái với ước nguyện của anh trai. Frorifel đang cố gắng vì Sunigtaina,
ta cũng muốn thế, vì cả những con người ở đây. Vậy nên, xin hãy tha thứ cho
thái độ của ta vừa nãy.”
“Em luôn chào đón anh bất cứ lúc nào!”
“Thật chứ?”
“Vâng!”
“Không phải ta đã tha thứ cho lão già đó đâu!”
“Ừm...”
“Khoan, mọi chuyện là sao đây?” Một người hỏi.
“Nói cho họ biết đi!” Frorifel vỗ vào lưng Aster.
“Đầu tiên, xin lỗi mọi người vì đã che giấu suốt thời gian
qua! Ta, nguyên Tứ hoàng tử của Sunigtaina, Bá tước xứ Yalish, Aster Va--, bỏ
qua đi! Bởi vì vài lý do cá nhân mà ta thành ra thế này. Ta vẫn muốn mọi người
chấp nhận ta, với tư cách Boss lẫn Aster!”
“Aster? Tứ hoàng tử? Bá tước? Không đùa chứ! Boss của chúng
ta nhìn chất phác thế mà!”
Aster rất sốc khi nghe điều đó.
“Đừng nói những điều xúc phạm như vậy!”
“Đúng, vì Mẫu phi của ta là thường dân.”
“Không quan trọng, nhờ có Boss mà chúng tôi mới được sống tốt
như thế này. Nên dù Boss có là ai, chúng tôi vẫn đi theo Boss!”
“Sinh mệnh của chúng tôi là của Boss, à, Aster Điện hạ!”
“Không cần phải gọi thế!”
“Thế nghĩa là Lauren cũng là Hoàng tử sao?”
“Tôi là Tam công chúa Frorifel, mong mọi người giúp đỡ!”
“HỂEEEE???”
Dù khó tin nhưng mọi người đã chấp nhận lời mời của Frorifel
và quyết định sẽ giúp cô và Aster. Đứng nhìn khung cảnh vui vẻ kia, Shara khẽ cười
trong ưu tư.
(Sicarius chắc chắn sẽ tham gia trận chiến này sớm thôi.
Mình đã thất bại trong nhiệm vụ ám sát Aster nên lần này…)
Kể từ khi
biết việc trang
Akasha được hình thành ở đâu sẽ về lại nơi đó, nhóm Frorifel thường cố gằng
truy tìm dấu hiệu của các trang Akasha ở những nơi mà họ đến. Lần này cũng vậy.
Không lãng phí công sức, cô đã tìm thấy nó, nhờ đó, họ có thể bảo toàn thông
tin về sự kiện lần này. Các thành viên còn lại của băng cướp Loki sẽ lùng sục các trang Akasha
khác vẫn còn ẩn mình trong địa bàn hoạt động của họ. Về việc làm sao họ trở về
Uralt:
“Thật ra tôi luôn mang theo nó!” Cô ấy lôi ra từ túi quần một
chiếc nhẫn. Nó là công cụ dịch chuyển dự phòng Ianuae. Lần này, ở đây, sóng ma
thuật không bị cản, do Aster không dùng “Nhiễu”.
Cuối cùng, họ đã an toàn trở về Uralt.
Nhận xét
Đăng nhận xét