Chuyển đến nội dung chính

Phụ chương 2: Cách chúng ta trở thành một gia đình.

Ngày 24 tháng 4 năm 692. Đó là ngày mà mọi người đang chuẩn bị cho việc đến Plavento.

- Cẩn thận đừng để làm rơi. Dù là pháp cụ cũng không dễ sửa. - Aina đang nói với các nhân viên trong khi giúp họ dọn hàng. - Còn hàng mới được gửi từ Vermillion thì đem cất vào kho bảo quản đặc biệt… Ui, nặng quá!

Đúng lúc này, cô lại thấy một bóng người đi về phía mình.

- Aina vất vả rồi.

- Frorin!

- Haha, cô lại nghĩ ra biệt danh khác cho tôi à?

- Ừ, tôi nghĩ tên thật vẫn tốt hơn. Hehe.

- Đây, tôi mang đồ giải khát cho mọi người.

Sau đó, họ ngồi nghỉ, Frorifel và Aina tâm sự với nhau.

- Vui thật đấy, cùng làm việc với mọi người! - Aina nói với ánh mắt hoài niệm.

- Aina…

- À không! Tôi chỉ nghĩ là đại ca và tôi đã trải qua tình cảnh này lần thứ bao nhiêu rồi. Hẳn là cô đã nhận ra. - Đôi mắt buồn bã của cô chuyển hướng về phía Frorifel.

- Ừ. Cô là Oni từ đảo quốc Hakuruto đúng không?

- Tôi đã bị bắt cóc khi mới bảy tuổi, rồi bị đem đi đấu giá như là thú hiếm. Một chủ cô nhi viện và đại ca đã chuộc tôi. Tôi đã có một gia đình mới, đại ca lúc nào cũng đối tốt với tôi nên tôi vô cùng yêu quý anh ấy nhưng…

- … - Ánh mắt Frorifel nom buồn bã nhưng hình như còn có điều gì đó.

- Đừng nhìn tôi như thế! Đúng rồi, tôi đã gặp một kiếm khách lang bạt từ Hakuruto đấy. Chính anh ấy đã cho tôi thanh kiếm và dạy tôi kiếm đạo, cả cách dùng cánh tay Oni nữa. Anh ấy là người anh trai tuyệt vời nhất!

- Thế anh Light thì sao?

- Anh ấy là người đàn ông tuyệt vời nhất lòng tôi! – Aina nói với đôi mắt lấp lánh.

- À, tôi hiểu rồi.

- Thái độ đó là sao, Frorin? – Aina bĩu môi.

- Không có gì. – Frorifel cười tinh nghịch. - Cũng khá lâu rồi tôi mới có một cô bạn mới. Mà tôi cũng không có nhiều bạn lắm, kể cả hồi ở Học viện Hoàng gia.

- Họ là người như thế nào? – Cô phấn khích hỏi.

- Fiela Berner, lúc nhỏ tôi từng muốn cô ấy hầu cận cho tôi, nhưng cuối cùng phải đi theo Mẫu hậu. Dù vậy vẫn thân thiết với hai chị em tôi. Cô ấy khá rụt rè, hậu đậu, dễ chọc ghẹo, đáng yêu cực kì. Còn một người nữa thì tôi không muốn nhắc.

- Cô không cần nói đâu.

(Cha đã nói cho mình biết về cái cô Nadja tồi tệ đó rồi.)

Đúng lúc đó, Ishekarda cũng nhìn họ trò chuyện rồi lại nhìn ra bầu trời xa xăm.

(Ta vốn dĩ làm quân sư cho Gerhardt vì nghĩ với sức mạnh của hắn, ta có thể bảo vệ nhiều đứa trẻ hơn. Nhưng hắn không hề quan tâm đến những đôi mắt trẻ thơ vô tội lại phải chất chứa lo lắng sống còn hay bộ dạng thảm thương của chúng. Ta phản bội để theo Guinasern vì Maximus Arfordio là quân vương tốt lại biết lòng dân và cũng để loại bỏ Gerhardt. Nhưng tất cả đều thất bại trong một đêm, nhờ con bé đó. Âu cũng là vận mệnh sắp đặt, đó không phải là thời điểm Sunigtaina diệt vong...)

-----------------------------------------------------------------------------------------------------

Sáu năm về trước, ta đã nương nhờ một thị trấn nhỏ để trốn sau sự thất bại của Guinasern. Khi ta đang ngồi nghỉ trên con đường mòn dẫn từ núi Juez xuống thị trấn Eta và định trở về khi đói bụng, ta nghe thấy tiếng đánh chém. Ta đã do dự nhưng cuối cùng ta lại đi như bị dụ dỗ. Tại nơi đó ta đã thấy, một cậu nhóc đã giết hết lũ ma thú bằng thanh kiếm phát sáng để bảo vệ đứa bé gái đang nằm ngất. Sau đó, nó cũng ngất theo. Ta vội chạy đến xem thử, thấy cả hai đều đang sốt và đói khát. Ta đã cho chúng uống chút nước còn lại của ta nhưng chúng vẫn hôn mê. Nơi ta đang đứng phải mất rất lâu để về lại thị trấn nhưng đó là cách duy nhất. Rồi một tiếng gọi của tinh linh đã chỉ đường cho ta:

- Hãy đi theo nó.

Một đốm sáng dẫn đường, ta quyết tin và cõng hai đứa đi theo nó. Quả nhiên ta đã tìm thấy một ngôi làng.

- Hự, mình… chịu hết nổi rồi…

Ta quá yếu để mang hai đứa nhỏ này và ngất ngay trước cổng làng. Dân làng đã cứu ba chúng ta.

- Đại ca! Đại ca! May quá, cuối cùng anh cũng tỉnh! - Aina khóc nức nở, nắm tay Light – người đang nằm trên một chiếc thảm.

- Aina, em không sao… - Light gượng ngồi dậy.

- Đừng vội gắng sức quá!

- Whoa! Ai đấy?! - Tiếng hét bất chợt làm tỉnh Light đang mệt mỏi.

- Nhìn đây nè. - Tiếng nói phát ra từ sau lưng Aina.

- Hức hức, may quá đi. - Ta nghĩ khi đó mặt mình đầy cả nước mắt nước mũi.

- Eo ơi, trông kinh quá! – Light nói với sắc mặt đen tối.

- Tại ta lo quá mà. Tim ta không chịu nổi việc phải nhìn thấy bất kì đứa trẻ nào đau đớn. Hức hức…

- Ông ấy là người đã đưa chúng ta đến ngôi làng này!

- Vậy sao? Trông khả nghi quá. – Light vẫn không có cái nhìn thân thiện với ta.

- Đại ca không nên nói thế! – Aina phụng phịu hai cái má hồng hào, nhắc nhở cậu bé.

- Không sao, không sao. - Ta bắt đầu ngồi dậy khi cảm thấy tốt hơn.

- … Cảm ơn, ông chú. – Lời nói tuy lạnh lùng và ánh mắt không hướng về ta nhưng ta biết chú nhóc này chỉ không khéo giao tiếp thôi.

- Ừm. - Cảm thấy ngạc nhiên, ta khựng một lúc rồi cười trả lời.

Ta và lũ trẻ đều là những kẻ vô gia cư được người làng Katrina cứu giúp. Ta quyết định sẽ yên tâm với cuộc sống như vậy cùng hai đứa con nuôi của mình. Aina thì rất ngoan ngoãn, hay muốn ta xoa đầu và kể chuyện cho nó. Chính con bé đã đề nghị ta làm cha của hai đứa nó cơ đấy. Light bướng bỉnh và tự lập, không bao giờ gọi ta là cha mà từ “ông chú” lại thành “ông già”. Nhưng ta có thể cảm nhận được tình cảm chân thành của nó. Ta không nói rõ quá khứ của ta cho chúng biết và ta biết có điều mà chúng vẫn sợ nói cho ta biết. Nhưng ai quan tâm chứ! Ta hài lòng với thực tại!

-----------------------------------------------------------------------------------------------------

(Ta mong có thể hoàn thành câu chuyện của chúng ta cùng với chúng, Finn!)

Ishekarda nhìn cảnh mọi người đang sinh hoạt mà cười ấm áp. Nhưng liệu những nụ cười đó còn có thể được nhìn thấy bao lần nữa?

Chap trước 

 Chap kế

Nhận xét

Bài đăng phổ biến từ blog này

Hồi thứ 9: Sói đội lốt cừu.

Ở thị trấn Eta bây giờ, có một người đàn ông đang say sưa nhìn lũ trẻ chơi đùa. - Thời thế thay đổi, những đứa con của chủ nhân thời kỳ cũ chắc chắn phải đến tìm tay quân sư phản bội. Vậy thì thử xem là ai, chúng sẽ mang theo gì nào. ~ Ông ta lôi giấy bút ra viết lịa lịa. Đôi mắt ông ta sáng lên, nhưng người ngoài nhìn vào chỉ thấy giống như đang vô thức làm việc. (Loại trừ nguyên Hoàng hậu, Thái tử và Nhị hoàng tử, Tam hoàng tử, Ngũ hoàng tử và Kế hậu, Đại công chúa ở Rossata, Tứ hoàng tử và Nhị công chúa mất tích thì chỉ còn Tam công chúa.) Tầm nhìn ông ta hiện lên hình ảnh của họ, nhưng là của sáu năm trước. (Ồ! Là con bé tinh ranh ấy! Nếu là con bé đó, thì Alaine từng nói nó rất thu hút hắc ma thuật. Mình nên chuẩn bị cho trường hợp này bằng đống pháp cụ lão ấy để lại. Còn những người khác, mình cũng không để lọt một khả năng nào. Nếu không thì chuyện như sáu năm trước lại xảy ra mất.) Một tiếng khóc trẻ thơ cất lên khiến ông ta ngưng viết. - Ồ, cháu bị lạc à? Để ta giúp cháu ...

Hồi thứ 44: Dàn xếp.

Ngày 10 tháng 7, sau khi bị Gano ném đi xa, Evi đã tiếp đất và tự trị thương bằng năng lực của mình. Vidar như đã đoán trước và ngồi trên một tảng đá để đợi cậu ta. “…! V-Vidar, nghe này! Tôi đã gặp Công chúa Đế q—” Evi gượng đứng dậy, vội vã nói với hắn. Nhưng chưa kịp dứt lời, Vidar đã lướt đến ngay trước mắt cậu ta. “Quên đi, Evi.” “Hả?!” Vidar gõ gậy xuống đất, rồi hắn chạm vào tấm gương luôn đeo bên mình. Evi nhận ra cơ thể không cử động được, không thể nói nên lời, vẫn đang vắt óc suy nghĩ Vidar đang suy tính điều gì. “Nữ thần gương Persona, hãy cho cậu ta một mảnh kí ức khác đi nào.” Tấm gương phát sáng khiến Evi chói mắt, khi ánh sáng đó vụt tắt, kí ức của cậu ta đã bị viết lại. “Tôi và Gano đã chiến đấu với Xích Giáp Hiệp Sĩ, chắc rằng hắn là tiếp viện của Vermillion.” Cậu ta nói trong lúc đầu óc vẫn choáng váng. “Cậu vất vả rồi. Chúng ta về báo cáo cho Julius nào.” Vidar vỗ vai Evi. “Ta và Vidar đang ở cung điện Eastinburg.” Cậu ta nói rồi cả hai được dịch chuyển đi. Sau khi ...

Hồi thứ 29: Godine và Ứng Vương.

Ngày 16 tháng 6. Sự thật về “Đội quân một người” của Gerrany và di sản của Fronché đã được tìm ra. Giờ đây, đại diện của hai nước cùng với một trung đội quân Zwart của Julius và Vidar, đang tiến đến tộc Ceritulus ở Bắc Lannessa để thử nghiệm. Tộc người này sống ở đây từ Thời lịch sử thứ 4 và từ chối tiếp xúc với con người ở Thời lịch sử thứ 5. Tung tích của họ không rõ, chỉ biết là ở đâu đó trên bãi đá mênh mông trùng trùng. Ceritulus sở hữu trận đồ bẫy ma pháp từ trang Akasha để tự vệ suốt gần bảy trăm năm nay. Vậy nên với cớ đến khai thông tư tưởng bất thành nên phải chinh phạt, nếu phe của Julius thành công thì coi như một công đôi việc.   Về phần nhóm Frorifel thì đến để giúp Ceritulus. Nếu thành công thì đây là cơ hội cho họ có thêm trang Akasha cũng như đồng minh. Frorifel, Sion và Light tham gia chiến dịch này. Họ vẫn giữ các Homunculus chưa dùng cho kế hoạch lần này. Ceritulus sẽ không động thủ cho đến khi ma pháp của họ thất bại.   “Đội quân một người” là một Golem...