Ngày 28 tháng 6.
Sau khi trở về từ Hakuruto không lâu, nhóm
Frorifel chuẩn bị đến Welvarendo. Trước đó, họ cần tập trung một vài nhân vật.
Theo kế hoạch của Ishekarda, họ họp quân tại một nhà hàng bình dân tên là
Firelight. Họ đã bao trước cả nhà hàng. Frorifel, Sion, Aland và Ishekarda đến
trước. Vừa đến, họ đã được bà chủ nghênh đón nồng nhiệt. Đó là một người phụ nữ
đẹp với mái tóc màu dâu tây.
“Ishekarda, lâu rồi không gặp! Tự nhiên lại
bao trước sộp vậy? Lấy được cô nào chưa? A, có cả ngài Aland nữa! ~”
“Cô nhiệt tình quá đấy, phu nhân Marie.”
“Đây là…?” Marie nhìn Frorifel và Sion.
“Là…” Ishekarda nói nhỏ với Marie.
“Hể?! Thật sao?”
Ông ta gật đầu.
“Mời vào, mời vào!”
Khi vào phòng dành cho khách đặc biệt, họ bắt
gặp Bernard Waller – Hiệp sĩ Tinh Tú đã từ chức trước đó. Ông ta khó chịu nhìn
Frorifel.
“Lâu rồi không gặp, Berny!” Ishekarda cười
khẩy.
Bernard không hề kiềm chế đập mạnh vào bàn.
“Ngươi và Công chúa tại sao lại ở đây?! Thần
mừng là Người còn sống nhưng sao lại liều mình làm những chuyện này? Là tên này
lừa Người phải không?” Ông ta nắm lấy cổ áo của Ishekarda.” Ngươi có âm mưu gì
hả tên khốn kia?”
“Oan quá, chính cô ta dụ dỗ ta đó chứ.”
“Tôi làm việc này là vì tôi muốn thế.”
“Đừng khắt khe quá thế, Berny!” Marie vuốt
lưng Bernard để trấn tĩnh ông ta thả Ishekarda ra.
“Không ngờ ngài Waller đây lại có người vợ
vừa trẻ vừa đẹp vậy?” Sion ngạc nhiên.
“Đừng có coi thường ta, nhóc con!”
“Tôi nhớ hai người họ được Phụ hoàng ban
hôn cơ mà. Haha.”
“Tôi cũng gần bốn mươi rồi đó! Hehe.” Marie
niềm nở khi được khen trẻ đẹp. Bà ấy khá nhẹ dạ với những lời khen.
“Đủ rồi, ta bắt đầu chuyện chính thôi.”
Ishekarda thản nhiên kéo ghế ngồi.
Một lúc sau, các nghĩa sĩ đến đông đủ. Thương
nhân dưới trướng Marlene January cũng đến thỏa hiệp.
“John Blark của nghĩa đoàn Brave Lion, cựu
hiệp sĩ thuộc lực lượng Cảnh vệ quân.”
“Tôi là Hill Limhart đến từ nghĩa quân
Benegne, cựu hiệp sĩ thuộc lực lượng trấn thủ Actien.”
“Tôi là Conard Mekura. Cách đây vài tuần,
tôi vẫn là quan chức trong Chính phủ. Nhưng giờ là người đứng đầu trong thương hội
trực thuộc nhà Marinet.”
“Tôi là Rigel Vadney của đoàn lính đánh
thuê Rigero. Tôi đi theo để bảo vệ ngài Mekura. Ngày xưa cũng là một hiệp sĩ
quèn trong Quân đoàn Hiệp sĩ ma thuật.”
“Cảm ơn sự có mặt của các vị. Chúng tôi mời
mọi người đến hôm nay là để chuẩn bị cho chiến lược của chúng ta. Sau khi có được
ủng hộ của nhiều nước cũng như các thương nhân lẫn thường dân, đây là lúc chúng
ta vạch ra con đường chắc chắn.” Frorifel nói.
Ishekarda tiếp lời. Ông ta chỉ dẫn trên bản
đồ.
“Trong khi Guinestain đang lôi kéo các nước
ở phía Tây Orienta, chúng ta lại có đồng minh là hai nước mạnh ở phía Đông, Plavento
và Hakuruto, cộng thêm các nước chư hầu của họ. Greakia và Rossata, hai trong Ngũ
Cường Quốc ở Kardia cũng đã đứng về phía chúng ta. Có thể nói lực lượng khá
tương đương nhau. Lợi thế sẽ giành cho kẻ liên kết được với Welvarendo. Đất nước
có vị trí quan trọng và tiềm lực hùng mạnh này đang lục đục nội bộ, mới đây lại
để tuột vị thế Ngũ Cường Quốc vào tay Rossata, sớm rồi nội chiến cũng xảy ra. Guinestain
chắc chắn không bỏ qua cơ hội này. Vì vậy, chúng tôi đã lên kế hoạch để vượt mặt
bọn chúng.”
Ishekarda chỉ tay vào địa phận Welvarendo.
“Vua Fergal XII nắm giữ lâu đài Rozceholm.
Còn đây là lãnh địa của gia tộc Palatinus, cách đó không xa về phía Đông Nam.
Những kẻ đứng đầu giai cấp phong kiến không muốn sẻ chia quyền lợi của mình. Họ
phải liên minh với nhau để ngăn cản cuộc bạo loạn đòi cải cách vì lợi ích của
người dân. Thành viên chủ chốt của phe cải cách lại chính là Vương tử của Welvarendo.
Theo như chúng tôi biết, quan hệ cha con của họ rất tốt và hắn cũng không muốn
nội chiến nên chưa khơi mào bạo động, chỉ đang cố gắng đàm phán, thuyết phục
nhà vua. Song, Palatinus đã nắm thóp nhà vua và buộc ông ta từ chối. Palatinus
muốn tránh nội chiến hết mức có thể, nên để đảm bảo chiến thắng với thiệt hại tổi
thiểu, chắc chắn họ sẽ quy phục Guinestain.”
“Vậy chúng ta phải làm gì?” John Blark hỏi.
“Nhiệm vụ của chúng ta là ủng hộ phe cải
cách, đẩy nhà Palatinus vào trận chiến với Guinestain. Khi Welvarendo rơi vào
thế yếu, chúng ta sẽ giúp họ đánh đuổi quân xâm lược và tuyên bố đứng về các nước
bị Guinestain đe dọa. Vừa mở màn cho cuộc nổi dậy của chúng ta, vừa làm suy yếu
quân thù, vừa lấy niềm tin của Welvarendo và các nước khác.” Frorifel nói.
“Dù nói thế nhưng có vẻ chúng ta mới là kẻ
châm ngòi, làm sao khiến họ thừa nhận chúng ta?” Rigel Vadney hỏi.
“Dĩ nhiên là biến Guinestain thành kẻ xấu rồi.
Kế hoạch này là khiến chúng từ kẻ bị lừa gạt thành kẻ lừa gạt. Nhưng… bí mật
quân sự.” Ishekarda cười khẩy.
“Nhìn cách cười của ngài, xem ra ngài đã chắc
chắn thành công.” Hill Limhart ngạc nhiên rồi cười.
“Với một chiến lược gia tuyệt vời và sự hậu
thuẫn của nhà Vermilion, chúng ta nhất định sẽ thắng! Hahaha.” Conard Mekura cười
lớn và nói.
“Về việc đó, chúng ta không nên quá phụ thuộc
vào Vermillion.”
“Tại sao? Họ là hậu thuẫn của các ngài mà.”
Câu trả lời của Ishekarda làm đứt dòng cảm xúc sung sướng của Mekura.
“Bọn họ cho chúng tôi mượn danh nghĩa và
chúng tôi đền lại cho họ tài sản. Tuy nhiên, thứ họ muốn là niềm vui được tiêu
khiển chiến tranh. Bọn họ vừa có thể là vị cứu tinh, vừa có thể là kẻ đẩy chúng
ta xuống vực thẳm.”
“Song thiếu họ, chúng ta sẽ không thể đảm bảo
được gì.” John nói.
“Chúng tôi đang nghĩ cách để có thể hạn chế
ảnh hưởng của họ, nhưng xem ra khá khó.” Frorifel nói với ánh mắt ưu tư.
“Nói chung, chúng ta phải thành công ở Welvarendo,
vậy mới ổn thỏa được.” Hill nói.
“Đúng.” Mekura và Rigel gật đầu.
“Chúng tôi sẽ lo việc ở Welvarendo, các vị
hãy chia làm hai nhóm quân. Một là để tuyên truyền dân chúng, hai là để bảo vệ
căn cứ. Nhóm hai sẽ do ngài Aland Hecralis làm thủ lĩnh.”
“Thần tuân mệnh.”
“Còn ai không đồng tình nữa không?”
“Không. Chúng tôi tin tưởng tuyệt đối vào
các ngài.” Mekura đại diện nói.
“Vậy tốt. Cuộc họp kết thúc.” Frorifel cười
cảm ơn họ.
Ăn uống xong, họ bắt đầu ra về. Trước phòng
vẫn là Bernard với ánh mắt khó chịu.
“Sao nữa?” Ishekarda chau mày.
“Tôi cảm thấy có lỗi vì không thể giúp được
các người.”
“Ngài vẫn còn gia đình để bảo vệ mà.”
Frorifel mỉm cười nói.
“Thần đã cố gắng kiềm chế cảm giác ân hận
khi chưa thể trả hết ân tình với Bệ hạ. Giờ nhìn con gái Người làm những việc
nguy hiểm, thần lại không thể giúp gì được. Xin thứ lỗi cho thần!” Ông ấy cúi đầu
với Frorifel.
“Ngài Waller, đừng làm như vậy!”
“Không sao đâu, Berny!”
“Marie!”
“Anh hãy chiến đầu vì ngọn lửa trong trái
tim anh. Em không thể trói buộc anh mãi được.”
“Đừng nói—”
“CHA LÀ ĐỒ NGỐC!”
Đứa bé trai nấp sau lưng Marie hét lớn,
chen ngang câu nói của Bernard.
“Celio!” Marie kéo tay cậu bé.
“Cha phải ở lại, đừng đi đâu hết! Khó khăn
lắm cha mới có thể ở nhà cả ngày với chúng con! Mẹ lúc nào cũng khóc mỗi khi
cha ra chiến trường!”
“Celio…”
“Cha em không đi đâu cả. Ông ấy sẽ ở lại
bên mẹ con em.” Frorifel đến xoa đầu đứa bé đang sắp khóc kia.
“Công chúa…” Bernard buồn bực nói.
“Chúng tôi không muốn vợ con ngài phải lo lắng,
sợ hãi hay đau khổ. Nó sẽ là nỗi ân hận lớn nhất đời tôi nếu ngài có mệnh hệ
gì. Nên hãy cứ an lòng ở lại đây.”
“Chúng tôi sẽ mang tin chiến thắng trở về!”
Aland nhìn người đồng đội, đàn em với ánh mắt kiên quyết.
“Aland… Tôi từng ước mình được như ông.” Bernard
cười nhạt.
“Giề??? Chê tôi ế hả???”
“Ừa.”
“Tên ngốc này!” Aland gõ đầu Bernard.
Hai người đồng đội, anh em cụng tay nhau, khoác
vai nhau, cười vang giống như thời họ còn sát cánh chiến đấu dưới trướng
Gerhardt.
Lúc nhóm Frorifel đi thăm quan nhà hàng đã
tìm thấy những đứa trẻ đang nấp sau bức tường với ánh mắt tò mò.
“Hóa ra nhà hàng này cũng là nhà trẻ à?” Sion
hỏi.
“Ừ, thật ra là vì tôi không thể sinh con
nên…” Marie cười gượng.
“…”
“Là Ishekarda kìa!!!”
“Lại đây nào, mấy chú cừu con. Khỏe không
nào?”
“Cực khỏe luôn!”
Ishekarda vui đùa với lũ trẻ.
“Nhưng giờ chúng tôi vẫn hạnh phúc với gia
đình lớn này. Cảm ơn cậu, Ishekarda.”
“Tôi làm vì chúng đấy chứ.”
“Chính cậu ta đã đưa những đứa trẻ này đến
chỗ chúng tôi. Haizz! Dù lương cao nhưng cậu ta dành hết để mua đồ cho lũ trẻ,
nên chẳng có nơi mà ở cho đàng hoàng. Lại còn hay dính tin đồn gian díu, đào mỏ
góa phụ.”
“Đừng nhắc lại chuyện đáng xấu hổ thế. Vẫn
tốt hơn khi để chúng ở cạnh phu nhân Marie đây chứ.”
“Chuẩn rồi. Hahahaha.” Marie thích thú trả
lời.
“Đừng có nghe lời bào chữa của ông ta, mẹ!”
“Nhóc Celio này, sao lúc nào cũng hậm hực với
ta thế?”
“Vì ông là sói già gian ác!”
“Sói GIÀ?!”
“Để con sói GIÀ này cho nhà ngươi biết
tay!” Ông ta béo má Celio.
“Đau! Đau!”
Mọi người cùng cười vui vẻ khi thấy không
khí ấm áp này. Họ mong chờ thời gian có thể ngưng lại. Song, nó vẫn không ngưng
trôi qua và mang những điều quan trọng của họ đi một cách tàn nhẫn, đến một nơi
vĩnh hằng không lối thoát.
Cuối cùng, họ chào tạm biệt nhau và hứa hẹn
gặp lại trong ngày giành được chiến thắng vinh quang.
-----------------------------------------------------------------------------------------------------
Đêm hôm đó, nhóm Frorifel lại tụ tập để bàn
luận về các trang Akasha.
“Những trang lần này chúng ta kiếm được là
về Hắc Huyết Quỷ, về ngày gặp Hoàng tử Aster và của Ceritulus.” Ishekarda giơ
chúng lên.
“Thứ chúng ta biết thêm về Hắc Huyết Quỷ là nó được tích tụ và sinh ra từ những cuộc chiến của Rossata một trăm năm trước. Trang kia lưu giữ năng lực chủ đạo là ‘Nhiễu’ của anh Aster. Còn về trang Ceritulus thì như sau: ‘Bước vào tử trận địa với vô vàn những mũi tên ếm pháp nổ vô phương hướng, vô vàn những sợi dây kết dính càng vùng vẫy càng siết chặt. Làn gió từ đôi cánh bạc giải thoát cho những chú chim bị giam giữ, vũ khí bạc cắt đứt những ràng buộc. Tuyệt pháp của…’.” Frorifel chậm rãi đọc.
“…” Mọi người đều chú ý lắng nghe.
“Ngang đây thì hết.” Cô thất vọng.
“Ôi trời!”
“Đoán chừng có thể là một vị thần hoặc tinh linh.” Light nói.
“Gượm đã. Ta nghĩ ta biết ai rồi.”
“Vậy sao, ngài Ramiel?”
“Ừm, tuy ta không nhớ rõ tên. ‘Cơn Gió Bạc’, đại tinh linh trong Ấn tín của Phong Vũ Vương.” Ramiel khẳng định chắc chắn.
“Vậy đầy đủ trang sách chắc là về trận chiến giữa người sở hữu Ấn tín đó với trận pháp của Ceritulus rồi!” Aina ngạc nhiên nói.
“Tiếc thật đấy. Nhưng những kẻ có mảnh khác cũng không làm gì được, vậy cũng tốt.” Sion nói.
“Cho đến bây giờ, chúng ta đã thu thập được nhiều trang mới được hình thành và lưu giữ sự kiện của chính chúng ta. Nhờ vậy mà một quy luật khác đã được chứng minh. Nếu chủ nhân của năng lực hay sinh vật ma thuật còn sống thì vẫn có thể triệu gọi được năng lực và sinh vật đó. Chỉ là ta không biết nếu rơi vào tay kẻ khác thì có hiệu lực hay không.” Ishekarda nói.
“Việc này thì ta cũng không rõ nữa.” Ramiel trầm tư.
“Hừm, giờ nghĩ lại mới thấy, Ali Zenbach từng là chủ nhân của Ấn tín Phong Vũ Vương. Chúa tể Hỗn Mang dường như sở hữu tất cả Ấn tín.” Frorifel sực nhớ ra.
“Ali Zenbach này quả là bí ẩn. Biết đâu hắn vốn là một vĩ nhân nào đó mà sử sách vẫn ghi lại, chỉ là chúng ta chưa nhận ra.” Aina khoanh tay suy nghĩ.
“Mọi người có nghĩ rằng Hắc Long được sinh ra từ sự kết hợp ma pháp giữa Ấn tín Phong Vũ Vương và Ấn tín Hắc Ảnh Vương không?” Ishekarda nêu lên điểm nghi vấn.
“…! Phải rồi. Chẳng phải có kẻ đi cùng Ali Zenbach, sử dụng Ấn tín Hắc Ảnh Vương phong ấn Bạch Long đấy sao?” Sion nói.
“Ông già từng đề cập đến khả năng Ali Zenbach, Varieri và hai gã cựu chủ nhân của Ramiel và Hugo là thuộc hạ của Chúa tể Hỗn Mang. Đến nay chúng ta chỉ biết sơ sơ về Ali Zenbach mà thôi. Thật chẳng rõ những bí ẩn này nên giải quyết từ đâu.” Light nói.
“Bỏ qua việc này, rốt cuộc có bao nhiêu người, phải khủng cỡ nào mới có thể sở hữu được nhiều Ấn tín?” Sion tò mò hỏi.
“Điều quan trọng là phẩm chất và hắn có bao nhiêu thứ để đánh đổi. Magia không quá ảnh hưởng. Còn về việc có bao nhiêu người, ta chắc chắn có Người Thống Trị đầu tiên và Chúa tể Hỗn Mang.” Ramiel trả lời.
“Con còn kết luận được rằng: Trang Akasha có linh hồn và sinh vật ma thuật bị giam giữ thì những linh hồn và sinh vật ma thuật đó có thể lựa chọn người sử dụng. Đối với vật chất, chiêu thức thì người sử dụng chúng không bị gọi, nhưng những thứ đó không thể kháng cự lệnh triệu gọi của kẻ sở hữu trang sách.” Aina nói.
“Aina phát hiện thông minh lắm. Quy luật hoạt
động của Akasha rất phức tạp nên nếu nhận ra được thì rất có ích trong việc sử
dụng.”
“Có ai nghĩ ra gì nữa không?” Ishekarda hỏi
lại nhằm kết luận.
“…”
“Thế là xong. Đi ngủ thôi.”
“Anh nghiêm túc tí đi, đại ca.”
“Anh luôn nghiêm túc mà.”
“Còn chuyện này nữa! Fufufu!” Một kẻ mở
toang cửa, cười rùng rợn để lộ cặp răng nanh, bước vào.
“Chiến đấu! Chuẩn bị chiến đấu!” Aina hô
hào.
“K-K-Khoan! Là tôi, Rufus đây mà!” Anh ta
toát mồ hôi, run cầm cập khi mọi người nhìn mình bằng ánh mắt hình viên đạn.
“…”
“Đừng nhìn tôi như vậy!” Rufus đóng cửa lại.
“Tôi nghe Frorifel bắt được một con Huyết Quỷ nên mới tới.”
“Thì sao?” Sion cằn nhằn.
“Đây là máu của tôi. Khi Huyết Quỷ phát
điên hoặc cần điều khiển nó, hãy cho nó uống.”
Anh ta đưa một lọ chứa ít máu.
“Nhưng…!” Frorifel kinh ngạc.
“Không sao đâu. Sau này chúng ta có thể
dùng máu nhân tạo mà. Tại tôi không xin được hy huyết nên phải dùng tạm máu
mình.”
“Hy huyết?” Light nhíu mày.
“Là dòng máu hiếm rất được Vampire ưa chuộng,
Huyết Quỷ cũng vậy. Tuy không được như của tế nữ, nhưng có thể tạm thời trấn
tĩnh nó. Dù sao gần mấy chục năm trước, nó xổ hết còn gì?”
“Nhưng lấy hy huyết ở đâu? Và sao cậu lại
biết chuyện này? Cậu cũng sở hữu hy huyết ư?” Ishekarda ngờ vực.
“Có lẽ là vậy. Trước đây, tôi từng va phải
Vampire và được một thợ săn cứu giúp. Anh ta nói cho tôi biết rồi tặng tôi hai,
ba lọ phòng thân. Mà tôi dùng hết rồi, hehehe!”
“Có tin được không?” Sion lườm Rufus.
“Ủa, mọi người sao vậy? Sao lại không tin
Rufus thiện lành này?”
“Cảm ơn anh.”
“Chỉ có em là hiểu tôi thôi, Frorifel.” Anh
ta xoay vòng trong hạnh phúc, muốn ôm lấy Frorifel.
“Tránh ra!” Sion không ngần ngại hất bay Rufus.
“Ui… ui! Mà chúng ta phải đặt tên cho nó chứ
nhỉ?” Chưa kịp ngất, anh ta đã phấn khích nói. “Giờ nó là đồng đội rồi, không lẽ
gọi Hắc Huyết Quỷ hoài?”
“Ừm, vậy đặt là gì?” Frorifel hỏi.
“Tôi nghĩ sẵn rồi! Là Preto!” Rufus dõng dặc
tự hào nói.
“Ừm, Preto. Mà anh có vẻ phấn khích về con Huyết
Quỷ thật nhỉ?” Aina nghiên đầu hỏi.
“L-Làm gì có? Vậy, chúc ngủ ngon!” Anh ta vẫy
tay chào rồi chạy lẹ.
“Lạ lắm à, tên Rufus này!” Sion nói.
“Kệ đi, xong chuyện thì đi ngủ! Oáp!” Light
nói.
Cứ thế manh mối chưa có còn quá nhiều mà bí
ẩn thì không ít. Chính Rufus cũng để lại một dấu hỏi lớn trong lòng họ. Dù nó sớm
nhạt nhòa khi sớm mai họ phải chuẩn bị khởi hành đến Welvarendo.
-----------------------------------------------------------------------------------------------------
Sáng sớm ngày 30 tháng 6, ở cung điện
Eastinburg, Julius lại đến ngục giam bí mật, nơi Gilles đang trằn trọc suy
nghĩ.
“Ngươi có vẻ không khỏe nhỉ, Vidar đã bạc
đãi các ngươi thế nào vậy?”
Gilles vừa nghe thấy tiếng bước chân đã biết
là ai, vùng dậy rồi cười khẩy, nói:
“Hắn nói Hỏa Dực của bọn ta đủ để chế tạo
pháp cụ mới, magia cũng bị bòn rút, lại còn mượn thời gian của bọn ta. Nhưng
ngươi đến gặp ta đâu chỉ để thăm dò điều này? Cần kinh nghiệm của ta ư?”
“Quả không hổ danh là cánh tay phải của
Thái tử Sunigtaina. Lẽ ra ngươi đã sớm có danh phận Đại công tước và đất phong,
nếu không có số sát thê, ba lần kết hôn bất thành.”
“Đừng nói vớ vẩn nữa, vào vấn đề chính đi.”
“Có một chuyện ta muốn thử hỏi ngươi. Ngươi
biết nhóm hiền nhân Sutara không?”
“…! Nhóm người chuyên nghiên cứu và xây dựng
các công trình kiến trúc với kết cấu liên quan đến pháp thuật. Họ từng phục chế
đền đài, cung điện cổ xưa, các tàn tích của Chúa tể Hỗn Mang. Người Sutara che
giấu thân phận bằng cách giả làm dân du mục. Tuy nhiên, vì ý đồ tìm hiểu yếu điểm
thành trì Asmodish, giúp Gerrany công phá Vương quốc đó để đổi lấy thông tin mà
vi phạm luật bất thành văn của tộc hiền nhân là không được can dự vào chiến sự
các nước. Trốn khỏi tộc, bị Thánh chức truy tìm, họ biệt tích cũng được hai
mươi mấy năm rồi. A, ngươi muốn họ giúp khám phá cấu trúc của cung điện này chứ
gì?”
“Ta đã bắt được chúng, để chúng ngầm nghiên
cứu cho mình. Nhưng chúng khá là đông, quản lí hết sẽ gặp vấn đề. Ta hỏi ngươi,
làm sao để lấy hết thông tin chúng có, nhưng chỉ giữ lại một số ít nhân lực để
dùng trong tương lai.”
“Tách chúng ra, để một người thông tuệ giữ
thông tin tối mật cùng vài kẻ bình thường nhưng nhiệt huyết. Sau đó vờ như những
người còn lại bị pháp sư lang thang giết. Dựng hiện trường giả không để lại
chút dấu vết. Với sự căm giận tột cùng đó, chúng sẽ cống hiến hết mình cho
ngươi. Khi chúng phát hiện, thủ tiêu cũng không khó. Vốn dĩ tộc hiền nhân dù
rành rõi về ma thuật song không phải khó đối phó.”
Julius có chút bất ngờ, nhưng rồi hắn cười
nói:
“Ta đã làm y như vậy đấy. Có điều, một kẻ
kĩ tính đã bí mật bắt cóc con tin trong một xưởng in ấn. Để không làm lộ danh
tính, hắn giam họ ở một hầm mỏ đã bị khai phá hết. Xem chừng đó là một trong những
nơi chúng từng cư ngụ.”
“Kiểu gì gã đó cũng phát giác ý đồ của người.
Giờ này chắc hắn đã bơm nhiễm vào đầu con tin là ngươi sẽ từ bỏ họ, kèm theo những
tội ác của ngươi. Vai diễn đã có sẵn, chỉ chờ người nhập vai thôi. À không,
ngươi thật sự định làm thế.”
“Ờ, công xưởng lập ra với mục đích từ thiện
đó cũng chả lớn mạnh gì, toàn người đã qua quá nửa cuộc đời. Coi như giúp họ sớm
an nghỉ, con cái cũng đỡ khổ. Lí do là bị giết khi chống lại đám pháp sư lang
thang đang đi cướp bóc. Kẻ bị trách phạt là cảnh vệ quân. Nghe cũng lọt tai nhỉ?”
Julius vuốt cằm, cười một cách tự mãn.
“Không tệ. Vậy chúng đã tìm ra bí mật của
cung điện hay chưa?” Gilles cười nhạt.
“Mới bắt đầu thôi mà.”
-----------------------------------------------------------------------------------------------------
Căn cứ của Sutara, một dãy tòa nhà đổ nát
đang bị tấn công bởi đám pháp sư áo đen. Họ chia thành ba nhóm để đi trốn. Năm
tên pháp sư bên kia cũng phân chia nhiệm vụ.
“Đám pháp sư lang thang đó làm sao tìm được
chỗ chúng ta?!”
“Lẽ nào có tay trong? Hay là tay quốc trưởng
bán đứng chúng ta?!” Họ hốt hoảng hỏi nhau.
“Hy vọng cho Shura được an toàn!”
“Có Nohara và Izara bên cạnh, thằng bé
không sao đâu.”
“Đúng vậy, kẻ có sao là các ngươi đấy! Vừng
ơi, mở ra!”
Một giọng nữ cao cất lên. Cô ta đứng trên
tường thành, tay mở cuốn Grimoire ra. Một vòng xoáy bao quanh và cuốn người
Surata vào trong đó.
“AAAAAAAAAAAAA!”
“Xem nào, truyện kinh dị nhiều lắm nên đừng
đi vào chỗ hường phấn nhé. Chán lắm đó! ~” Cô ta vừa đóng cuốn Grimoire, vừa cười
khanh khách rồi khoái chí đi tìm những người còn lại. “Dù gì cũng đóng vai kẻ
cướp, thử tìm xem có thứ gì đáng yêu để lấy không nào? ~”
Ở nhóm khác, họ bị hai tên pháp sư chặn đầu, một nam một nữ. Bên Sutara tung những ma pháp tấn công mãnh liệt khiến xung quanh càng thêm tan nát, rồi dùng linh thú tự vệ trong lúc tranh thủ dịch chuyển.
“Nhóm người Sutara ở đây không thể dùng bất cứ ma pháp nào, không thể cử động!” Chỉ bằng một câu nói, gã khiến những người Sutara đứng yên không nhúc nhích.
“Kết giới vững chãi, hấp thụ đòn đánh; ma pháp giả định quá khứ, thay đổi hiện tại; ma pháp gia cố vạn vật; ma pháp chỉnh hướng chiêu thức, tự tìm đến yếu điểm của đối phương; ma pháp dịch chuyển; những con linh thú này nữa. Toàn hàng xịn! Vậy thì Fortuna, nan ‘Năng lực’, lựa chọn duy nhất, tất cả năng lực này là của ta!”
Những người Sutara nhận thấy toàn bộ sức mạnh
bị hút về phía người phụ nữ đang khoanh tay, xòe chiếc quạt trên tay. Cô ta đi
quanh một vòng, chỉ trỏ người này người nọ.
“Chiếc mũi cao của cô này, đôi môi mềm mại của
cô kia, mái tóc uốn xoăn của người đằng kia, tất cả tiền bạc những người ở đây
có, vận may của họ. Fortuna, nan ‘Sắc đẹp’, ‘Tài sản’ và ‘Vận may’, lựa chọn
duy nhất, tất thảy cũng là của ta!”
Những người bị đánh cắp nhan sắc, bị thế bởi
đặc điểm của người phụ nữ kia. Tiền bạc thì tự đầy túi cô ta. Lần này, cô ta
giơ chiếc quạt lên trời, bảy nan nhấp nháy lần lượt một hồi và dừng lại.
“Fortuna, nan ‘Mạng sống’, đột tử.”
Và thế là những người Sutara lăn đùng ra chết.
Cô ta sung sướng cười thỏa mãn.
“Ừm, tôi thích tóc Người suôn mềm hơn, thưa
quý bà.” Tên kia đã tìm được một chỗ để nằm vắt vẻo.
“Ồ! Chưa gì đã thưởng mình một giấc rồi
sao?”
“Với vận may mà Người có được, chúng ta đại
náo tất cả các sòng bạc còn gì? Cũng phải nghỉ lấy sức cái đã.”
“Cậu nói phải. Thật tốt khi ta có thể đổi đặc
tính của mình, nhưng lại phiền lúc chúng hết hạn. Mà tiêu chí tuyển chọn của ta
thì hơi cao.”
“Không biết mấy người kia ‘cướp bóc’ xong
chưa?”
Ở nhóm cuối cùng, những người đang gác trước
hầm mỏ bỏ hoang bị giết bởi móng vuốt của một tên thú nhân. Chỉ còn lại một đứa
trẻ. Nó chân tay mềm nhũn, lạy lấy lạy để.
“X-X-Xin ngài… tha cho tôi, t-tôi không có gì
cả…”
“…!” Tên á nhân mềm lòng, không nhúc nhích.
Ai ngờ, từ đằng sau linh thú của đứa trẻ đã nhắm vào cổ gã.
Và một bóng đen vụt qua cắt đầu con linh
thú. Đứa trẻ kia cũng bị nó giết.
“Anh lại lơ là cảnh giác rồi. Đừng dễ bị trẻ
con lừa thế chứ?”
“…! Tôi…”
“Khỏi biện minh.” Gã tạo ra một con chim
màu đen bay vào bên trong.
“Chúng ta không thể cứu con tin ư?”
“Hử? Đừng có nói điều vô nghĩa. Chúng ta
đang thực thi nhiệm vụ tối mật, nếu có hệ lụy xảy đến, anh gánh nổi không?”
“…!”
Ở trong hầm mỏ:
(Nohara! Izara! Bên đó vẫn ổn chứ?) Gã hiền
nhân Sutara đã bắt cóc con tin đang ôm đầu, cố sức liên lạc với đồng đội qua thần
giao cách cảm nhưng bất thành.
“Quốc trưởng sẽ không bỏ rơi con dân đâu!
Các người đừng hòng lừa chúng ta!”
“Phải, chính các người phải chịu trừng phạt!”
“Đến nước này còn to mồm! Hử?! Sao bên
ngoài lại ồn ào thế?” Gã vừa quay đầu, con hắc điểu đã đậu lên đầu gã.
“Xùy xùy! Đi chỗ khác chơi!”
(Chết tiệt! Thần giao cách cảm chẳng được
gì mà còn hao magia!)
Gã cố đuổi đến lúc thấm mệt. Khi đó, con hắc
điểu nhe răng cười và rồi tự phát nổ.
“Khô--!”
“Đi hội quân nào.” Tên tạo ra con hắc điểu
sau khi kiểm tra xem không ai còn sống sót, uể oải nói. Gã á nhân chỉ biết cắn
răng chịu đựng.
Lúc đến chỗ tụ tập:
“Xin chào, kiểm tra chưa? Không để tên nào
còn sống đấy!” Cô gái sử dụng Grimoire hỏi.
“Đã xong!” Gã đi cạnh á nhân trả lời.
“Giờ nên về Eastinburg để báo cáo hay đi
chơi vài chỗ?” Gã đi cùng người phụ nữ nóng lòng hỏi.
“Như thường lệ, thanh niên nghiêm túc nhất nhóm và cô chủ nhỏ sẽ về báo cáo: Ngũ Huyền Sĩ, à quên, Tân Elite 12 đã hoàn thành nhiệm vụ trừ khử hiền nhân Sutara!” Với phong thái của người lãnh đạo, người phụ nữ hào hứng nói.
“Vâng, thưa thủ lĩnh.” Bốn người còn lại phục tùng theo.
-----------------------------------------------------------------------------------------------------
“Chỉ là ta không ngờ người hiền tuệ như
ngươi lại nghĩ như vậy. Nếu người khác, đặc biệt là Hoàng huynh Vinheim của
ngươi biết, sẽ thế nào đây?”
“Giờ là lúc quan tâm chuyện đó sao?”
“Hừ, còn chuyện nữa. Palatinus của
Welvarendo đã quy hàng ta, nhưng phe cải cách thì đang quấy nhiễu. Vermillion
chắc chắn cũng can dự vào. Chỉ có chúng mới có gan giết sứ giả, gửi thư nặc
danh để ly gián bang giao hai nước. Thật lòng mà nói, vì kết quả sau trận
Ceritulus không như mong muốn, ta muốn chinh phạt một nước lớn như Welvarendo để
khẳng định uy thế. Hơn thế nữa, ta muốn biến những món quà tự nhiên của nước đó
thành của mình. Nhưng như thế thì không đúng với những gì ta đã thề với người
dân. Phiền phức quá nhỉ?”
“Giữ một con tin, khiến chúng suy yếu từ
bên trong rồi ra mặt làm ân nhân của chúng. Đôi lúc phải tận dụng những nguồn lực
bất chính.”
“Ta hiểu ý ngươi rồi. Nhưng cũng phải thử
xem lòng thành của chúng thế nào.”
-----------------------------------------------------------------------------------------------------
Tay nội gián ở Welvarendo gửi thư Carta về
cho Julius. Thấy con chim lạ bay là là vòng vòng trong cung điện, nghi ngờ là
thư ma thuật, Fiela dùng Brikas bắt nó.
“C-Carta, là cho Julius Arfordio sao?”
Nhìn quanh nhìn quất, Fiela đánh tráo lá
thư bằng một Carta khác.
“May là chủ nhân đã lường trước, và còn đưa Brikas để vô hiệu Carta.” Cô cười thầm rồi thả lá thư kia đi để nó đến chỗ Julius, còn mình giấu Brikas đi.
Nhận xét
Đăng nhận xét