Ngày
21 tháng 3 năm 673.
Sau
khi quý tử của gia tộc Aoki bỏ nhà ra đi, để bù đắp nỗi đau của phu nhân và có
người thừa kế, một tiểu công chúa đã ra đời.
“Chúa
công, ngài đến rồi!” Kichima khi biết Yoshina an toàn hạ sinh Aina, liền hoan hỉ
đến bế con.
“Công
chúa! Công chúa à, tốt quá! Nàng tuyệt vời lắm, Yoshina.”
“Chúa
công, Ngài đã nghĩ ra tên cho con bé chưa?”
“Ta
vừa mới nghĩ ra lúc nãy thôi. Là Aina, nàng thấy cái tên Aina thế nào? Có cùng
âm cuối với tên nàng đấy.”
“Một
cái tên rất có ý nghĩa ạ.”
“Ta
hi vọng cuộc đời con sẽ tràn ngập tình yêu. Con sẽ chịu thiệt thòi vì phải gánh
vác trách nhiệm của huynh trưởng để lại. Nhưng con gái sẽ không rời xa cha mẹ,
ta nhất định sẽ bảo vệ con.”
“Vâng,
chắc chắn Aina sẽ trở thành một thiếu nữ kiên cường và đầy tình thương.”
Sau
khi Aoki mất đích tử thừa kế, họ sẽ gặp nhiều mối đe dọa từ cả nhân giới lẫn
yêu giới. Nhưng công khai rầm rộ rằng đã có người thừa kế mới sẽ dẫn đến nguy
hiểm cho Aina. Vì vậy, từ khi biết Yoshina có thai, những người đứng đầu gia tộc
đã quyết định che giấu sự tồn tại của cô công chúa nhỏ với bên ngoài cho đến
khi cô đủ trưởng thành.
Cô
bé lớn lên mà không biết về sự tồn tại của người anh trai hay vì sao mẹ cô luôn
khóc thầm mỗi đêm. Bởi vì với mọi người, Shin đã chết từ cái khoảnh khắc anh ta
bỏ quyền thừa kế và ra đi không trở lại.
Năm
lên bảy, Aina bị bắt cóc bởi một tổ chức buôn sinh vật hiếm. Những lúc cô bé bướng
bỉnh, chúng lại ỷ vào khả năng phục hồi của cô mà không ngần ngại đánh cô, bỏ
đói cô. Cuối cùng, Aina đành chịu nghe lời chúng. Nhờ giác quan và thể chất tốt
hơn con người, cô có thể biết được âm mưu của chúng và chịu đựng qua ngày. Một
tai nạn xảy đến khiến Aina quên đi hình bóng người thân và cuộc sống trước đây.
Thứ cô bé mang máng nhớ được là tên của mình, rằng mình là một Ao Oni và có một
gia đình ở Hakuruto. Bị mang đến buổi đấu giá ở phương trời xa lạ, phải đối diện
với những ánh mắt thèm thuồng, xem cô như là thú hiếm. Cô gái bé nhỏ vô phương thoát
khỏi chiếc lồng ấy, sợ hãi, chỉ mong chờ một ngày có thể trở về quê nhà.
Bốn
năm sau khi cô bị bắt cóc, người mẹ đã ra đi mãi mãi.
-----------------------------------------------------------------------------------------------------
Một
tháng sau khi bị bắt cóc, Aina tôi được chuộc bởi một chủ trại mồ côi ở một
vùng ngoại ô Sunigtaina. Một kẻ hành tung bí mật, khuôn mặt luôn che giấu dưới
tầm màn trắng.
(Xong
đời rồi!)
Tên
đó mua tôi với giá cao ngất ngưỡng. Tôi không biết hắn là ai, nhưng linh cảm của
tôi cho biết hắn không phải là người đáng tin. Trong đầu tôi rối bời, suy nghĩ
không biết phải làm gì.
“Tên
ta là Vidar. Từ này chúng ta là người một nhà. Mong con sẽ vui vẻ chấp nhận ta,
ừm, tên của con là…?”
“… Ai...
Aina.”
(Ngoan
ngoãn theo lời chúng hay giết chúng rồi bỏ chạy hay… mình đói quá. Lúc sáng chả
ăn là bao.) Bụng tôi đang biểu tình gay gắt.
“Aina,
còn đây là—”
“Ăn
đi! Nhóc đói đúng không?” Đó là lời nói của một cậu bé với mái tóc vàng nâu, đã
gọi tôi về lại hiện thực. Trên tay anh ta là một bịch táo.
“Ăn
tạm cái này đã nhé, Aina. Chúng ta sẽ về nơi gọi là trại mồ côi Piera nhanh
thôi. Rồi con sẽ được ăn một bữa thịnh soạn.”
Tên
trùm mặt nói gì đó với tôi, nhưng tôi không hề để ý. Bởi vì thứ thu hút sự tập
trung của tôi là người con trai đó. Tôi hoàn toàn choáng váng bởi thứ hào quang
lấp lánh quanh người ấy, một thứ hào quang tôn quý. Thứ hào quang ấy làm tôi muốn
nuốt chửng người đó. Cho dù đã quen với thức ăn con người nhưng cuối cùng tôi vẫn
là một Oni. Chúng tôi là những sinh vật thích ngấu nghiến loài người, đặc biệt
là những người có linh khí mạnh mẽ.
“Không
muốn ăn à?” Anh ta tính rút tay lại.
“… Ha!
Tôi ăn!” Tôi lập tức chộp lấy bàn tay đó trước khi nó thu lại.
“Này,
đừng có cắn tay tôi!”
“Chiều
con bé chút đi, Light.”
“Đừng
có cười nữa, giúp tôi kéo nó ra! Nó đang cắn… đang ăn tôi thật kìa!!!”
Cuối
cùng thì tôi đã đến nơi gọi là trại mồ côi Piera ở một vùng hẻo lánh bằng cái
được gọi là cổng dịch chuyển.
“Chào
mừng đến với trại mồ côi Piera, Aina! Hãy tự nhiên như ở nhà!” Tên trùm mặt vui
vẻ vỗ tay.
“…”
Light chỉ đứng yên.
“AAA…
Lại có bạn mới rồi!!!” Tiếng nói của những đứa trẻ ùa ra, nắm lấy tay tôi, ôm lấy
tôi, kéo tôi vào trong.
Đã
bao lâu rồi tôi mới được cảm nhận hơi ấm của gia đình. Chúng tôi nhanh chóng
làm quen, cùng ăn, cùng ngủ, cùng chơi và cùng học. Cũng không quá lâu để tôi
nhớ hết tên của họ. Trại chủ Vidar, tôi nghĩ mình đã tin ông ta hơn một chút.
Light - anh cả ở ngôi nhà này, nghiêm túc, tự lập, khó ở, nhạt nhẽo nhưng rất tốt
bụng, luôn chạy đôn chạy đáo khi có người bị ốm hay đi lạc. Tôi ngưỡng mộ anh ấy
giống như một người anh trai. Vậy mà từ khi nào, một cảm xúc khác của tôi dành
cho anh ấy bắt đầu nảy nở. Tôi muốn… giữ anh ấy làm của riêng mình. Tôi muốn…
được cảm nhận hương vị của món ăn đầy linh khí kia… DỪNG LẠI ĐI!!!!!!
-----------------------------------------------------------------------------------------------------
Tám
năm trước (684).
Vào
một ngày, tôi nhìn thấy Light ở góc sân mà mọi người ít khi lui tới. Nơi đây vốn
là nơi vui chơi luyện tập mà Light xin Vidar làm cho lũ trẻ. Tôi đã nhìn thấy
cái cách anh ta phát động một luồng sáng mạnh mẽ từ thanh kiếm vào hình nộm.
Ánh sáng đó làm thanh kiếm vỡ nát. Tôi biết Light luôn che giấu điều gì đó, anh
ấy luôn giữ nó một mình và có vẻ chẳng tin một ai để nói ra điều đó. Có lẽ vì vậy
mà anh ấy bao giờ cũng trông khó chịu, bức bối. Tôi rất muốn trở thành người có
thể phân ưu với anh ấy.
“Đại
ca, anh đang chơi gì vậy? Cho Aina chơi chung với!”
“Anh
đang tập kiếm nên đừng làm phiền anh!” Anh ta tính bỏ đi chỗ khác.
“Hứ!”
“Aina
cũng muốn tập kiếm à? Để ta dạy cho.”
“Giọng
nói này là… Shin!” Tôi chạy tới ôm người đó và anh ấy bế tôi lên.
Một
chàng trai cao lớn và chững chạc. Khác với Light, anh ấy rất dịu dàng và thoái
mái. Anh ấy là một Ao Oni, kiếm sĩ lang thang đến từ Hakuruto, đang tạm làm việc
cho trại mồ côi. Dù đã ngỏ ý nhiều lần, nhưng Shin từ chối đưa tôi trở về
Hakuruto. Dẫu vậy, anh ấy kể cho tôi rất nhiều chuyện về quê nhà của tôi.
“Dạy
Aina đi! Aina phải đánh bại đại ca!”
“Rồi,
rồi.”
“Khoan
đã.” Khi Shin định đưa tôi rời đi, Light níu áo anh ấy lại.
“Gì
vậy?”
“Em
đừng có tin người quá. Hắn… Hắn…” Light nghiêm túc bình thường giờ lại đang rất
bối rối.
“Anh
ấy làm sao?”
“Ta
làm sao?”
“Hắn
đang lợi dụng em, hắn có mưu đồ xấu!”
“Không
tin!”
“Aina!”
“Thật
là, ta chỉ muốn dạy Aina những thứ mà cậu không dạy được với tư cách là anh của
con bé. Vậy cậu có thể làm gì, để chứng minh mục đích xấu của ta hay là chứng
minh mình có thể làm được như ta?”
“…!”
“Ta
sẽ dạy em kiếm đạo. Đi nào.”
“… Vâng!”
Những
ngày sau đó, Shin đã dạy cho tôi kiếm pháp rất tận tình. Và cũng chính anh ấy dạy
cho tôi cách điều khiển sức mạnh của Oni.
“Đầu
tiên, tập trung yêu lực vào cánh tay phải. Và giải phóng…”
Shin
thắt tay áo mình lên. Cánh tay phải của Shin trở nên to lớn, chuyển sang màu
xanh đậm như màu tóc của anh ấy, những chiếc vảy trên nó mọc thành gai khi anh ấy
giơ tay lên và những chiếc sừng mọc lên từ trán xuyên qua tóc mái.
<Xoáy
Nước> Nó bọc lấy tay anh ấy và phóng ra, tấn công mục tiêu là hình nộm.
“Tuyệt
quá!” Tôi phấn khích vỗ tay đến nỗi đỏ cả lòng bàn tay.
Anh
ấy lập tức trở lại bình thường. Rồi bước đến xoa đầu tôi.
“Có
nhiều chuyện rất khó nói, thật ra ta không muốn em biết… Ta có chuyện muốn hỏi
em, Aina.”
“Vâng?”
“Em
có muốn trở về Hakuruto không? Ta sẽ đưa em về.”
“Thật
sao?”
Shin
gật đầu.
“Nhưng…
liệu em có thể gặp lại mọi người không?”
“Em
luôn tức giận khi ta từ chối đưa em về nhà, sao giờ lại phân vân?”
“Em
chỉ… đột ngột thấy lo lắng.”
“Câu
trả lời là không.”
“…!”
“Một
khi về đó, em không thể đi đâu được nữa, sống trong chiếc lồng bao bọc và đầy
áp lực. Em sẽ không bao giờ tìm được tự do cho riêng mình.”
“…!
Vậy em không đi đâu!”
“Chắc
chứ?”
“Chắc…”
“Vậy
đây.” Shin đưa cho tôi thanh kiếm anh ấy luôn đeo bên mình và một tập sách.
“Đây
là Tĩnh Nghiên Hoàn, thanh kiếm
mà ta yêu quý, giờ ta trao nó cho em.”
“Nó
là vật bất ly thân của anh cơ mà? Cho em cũng được sao?”
“Tĩnh
Nghiên Hoàn vốn thuộc về một nữ tướng nên ta
nghĩ nó thích hợp với em hơn. Còn đây
là tập kiếm pháp và cách điều khiển sức mạnh của một Oni. Thật ra chỉ là kinh
nghiệm của bản thân ta. Ta muốn tặng chúng cho em như món quà từ biệt, chúng sẽ
thay ta đồng hành cùng em.”
“Anh
phải đi sao?”
“Ừ,
ta phải lên đường để thực hiện giấc mơ của mình.”
“Em
có thể gặp lại anh hay không?”
“Có
thể.” Shin gửi đến tôi một nụ cười buồn.
“Vậy…”
Dù
có nhiều điều muốn nói, muốn hỏi Shin nhưng cổ họng tôi đột nhiên nghẹn lại. Tôi
cảm nhận những lời nói của Shin một cách buồn bã và nước mắt tôi cứ rơi lã chã.
Shin ôm lấy tôi cho đến khi tôi ngừng khóc. Tôi cảm thấy lo lắng vì với sự thiếu
vắng đột ngột của Shin.
(Hi
vọng mọi chuyện sẽ ổn với mình, với đại ca, với Shin và mọi người ở Piera.)
-----------------------------------------------------------------------------------------------------
Cũng
vào năm ấy, vài tháng sau, biến cố xảy đến. Lúc tôi ra ngoài đi chợ, Tĩnh Nghiên Hoàn cứ lay động không yên, tôi có cảm
giác không lành và lập tức trở về Piera. Và điều tôi thấy là Light đã phản bội.
Anh ấy đã đột nhập căn phòng cấm và lấy đi báu vật. Anh ấy đang chém giết những
con quái vật tấn công mình bằng thanh kiếm báu ấy. Quang cảnh hỗn loạn, sụp đổ,
khắp nơi đầy xác chết và máu.
(M-Mọi
người đâu hết rồi?)
Một
cái xác bay đến chỗ tôi và tôi đã sợ hãi tránh nó.
“Ồ,
Aina, con về rồi sao?”
“… Vidar…”
“Aina
yêu quý của ta… Hãy giúp ta bắt kẻ phản bội đó đi nào!”
“Rốt
cuộc là chuyện gì đã xảy ra?!” Tôi lay áo hắn để tra hỏi trong cơn hoảng loạn.
Hắn
ta chẳng những không trả lời mà còn đẩy mạnh tôi ra. Tôi nghĩ mình đã thấy điệu
cười nhếch mép của hắn khi tấm màn bay lên, và rồi bóng tối dần nuốt chửng tôi.
Khoảnh khắc ấy, tôi đã thấy hình ảnh cuối cùng vô cùng đau đớn khi bị hóa quái
vật của các anh chị em trong gia đình Piera. Những tiếng kêu thảm thiết: “CỨU TỚ VỚI!”, “TỚ KHÔNG MUỐN CHẾT!”, cứ
vang vọng trong đầu tôi.
"Các ngươi không còn có thể trở lại làm
người nữa rồi! Nhiệm vụ của các ngươi là bắt Light cho ta!" Giọng nói ghê tởm của Vidar dội lại khiến
tôi lạnh sống lưng.
“TA PHẢI MẠNH HƠN NỮA ĐỂ CỨU MỌI NGƯỜI! TA SẼ
LOẠI BỎ ĐIỀU KHÔNG CẦN THIẾT VỚI BẢN THÂN! TA SẼ KHÔNG ĐỂ HẬN THÙ LÀM CHO MỜ MẮT!
VẬY NÊN… HÃY CHO TA SỨC MẠNH CỦA NGƯƠI, FILII LUCIS!” Một giọng nói quyết tâm vang lên một cách
tuyệt vọng. Light đã giết họ, là vì anh ấy muốn cứu họ.
(Anh
ấy đang rất đau đớn, mình phải đến bên cạnh anh ấy ngay!)
“Đại
ca, anh đâu rồi? Trả lời em đi! LIGHTTTTTTT!”
“Hãy sống thật trong sạch và tự do nhé, Aina.
Xin hãy bảo vệ con bé, Kijin đại nhân, tiểu thư Tsurura.” Giọng nói trìu mến không biết đến từ đâu và
những lời kì lạ tôi chưa nghe bao giờ của Shin, đã trở thành tia sáng le lói, cứu
lấy tôi.
Tôi
đã thức tỉnh sức mạnh Oni trong người mình. Có lẽ vì bản chất của một Ao Oni
nên quá trình hắc hóa bị kiềm chế ít nhiều. Tôi đã tập kiếm và cánh tay Oni,
nhưng đây là lần đầu tiên tôi phát động nó để thực chiến. Tôi cũng dùng “Xoáy
Nước” giống như Shin để tấn công Vidar. Tôi chẳng quan tâm đến hắn. Tôi phải giết
những con quái vật này… tôi phải cứu lấy họ!
(Mọi
người, tớ xin lỗi! Đại ca, hãy đợi em!) Tôi để mặc hàng nước mắt mà xông về
phía trước.
Bằng
những chiếc gai và sức mạnh của cánh tay, tôi đã tiêu diệt rất nhiều quái thú.
Nhưng rồi, tôi cũng cảm thấy yếu dần, cơ thể tôi lại bắt đầu hắc hóa trở lại.
(Cơ
thể mình nặng trĩu… Ôi không!)
Đã
đạt đến giới hạn, tôi ngất đi.
Một
bàn tay đẫm máu đỡ lấy Aina.
“Thanh
tẩy tất cả, Ramiel.”
Với
sức mạnh của mình, vết máu, những cái xác và những dấu hiệu bị hắc hóa trên cơ
thể của Aina, Ramiel đã thanh tẩy tất cả chúng. Light ôm chầm lấy Aina và mang
cô ấy cao chạy xa bay. Lúc cô tỉnh
lại và tra hỏi cậu, cậu ấy trả lời một cách lạnh nhạt.
“Ngay
từ đầu, tất cả là âm mưu của Vidar. Hắn ta muốn dùng những đứa trẻ làm quân đội
quái vật. Họ bị như vậy là vì Vidar đã phát hiện ra anh có ý định lấy đi Thánh Kiếm
và phản bội hắn. Anh muốn sử dụng tốt quang ma thuật của mình để cứu họ, nhưng
cuối cùng anh không thể làm gì khi họ bị hắc hóa. Và rồi anh đã mượn sức mạnh của
Thánh Kiếm để giết họ. Nếu em không thể chấp nhận anh, vậy thì cứ việc bỏ chạy
thật xa trước khi anh cũng sẽ giết em.”
“Tại
sao vậy đại ca? Tại sao anh lại lạnh lùng như vậy?” Nước mắt tôi lại rơi lã
chã.
“Đây
là con người thật của anh mà em luôn muốn biết đấy!”
“Không!
Tại sao anh luôn che giấu mọi điều với em? Em luôn muốn là người có thể sẻ chia
vui buồn với anh. Sao anh cứ xem em như người dưng? Em đã nghe thấy tất cả, cả lời
thề của anh. Em không hiểu, nhưng em không muốn anh phải khổ sở. Hãy để em được
làm anh hạnh phúc. Hãy sống hạnh phúc vì mọi người. Hãy sống bằng con người thật
của anh được không?” Tôi đấm mạnh vào ngực Light, rồi dựa đầu vào đó. Nước mắt
của tôi làm ướt áo anh ấy, nhưng anh ấy vẫn bình tĩnh, vuốt ve mái tóc của tôi
mà không nói gì.
Kể
từ khoảnh khắc ấy tôi không hề nhìn thấy Light khóc lần nào nữa. Không đúng, tôi
chưa hề thấy anh ấy khóc một lần nào và cả một nụ cười ấm áp cũng chưa từng.
Trong
suốt cuộc hành trình, tôi và Light luôn dựa dẫm lẫn nhau, anh ấy luôn bảo vệ
tôi dù chê tôi phiền phức. Tôi càng cố đến gần, anh ấy càng cố tạo khoảng cách.
Chúng tôi cứ khi nào được một gia đình nhận nuôi
rồi cũng nhanh chóng mất đi gia đình ấy. Cuối cùng, chúng tôi đã gặp được người
cha Ishekarda, dân làng Katrina và có một cuộc sống ổn định. Khoảng thời gian hạnh
phúc kéo dài ấy lại một lần nữa làm tôi mờ mắt. Vì rồi bóng tối hôm ấy lại đến
cướp lấy người thân của chúng tôi. Và lần này tôi chẳng thể cứu tất cả mọi người.
Tôi và Light vẫn còn tiếp tục sống vì họ. Cuộc đời chúng tôi có lẽ là một vòng
lặp không thay đổi. Thứ duy nhất có thay đổi, hẳn là Light đã cởi mở hơn nhờ
Frorin. Chúng tôi tiến thẳng về phía trước nhờ cô ấy. Điều đó lại thôi thúc tôi
bảo vệ mái nhà mới. Dẫu cho nó không thể kéo dài được lâu, lần này tôi nhất định
phải ở bên cạnh mọi người và chiến đấu vì họ đến giây phút cuối cùng!
Nhận xét
Đăng nhận xét