Georgios vốn chỉ nghĩ đến kho tàng
của Chúa tể Hỗn Mang, với ông ta có nó là có tất cả, ngai vàng của Greakia chả
là cái thá gì với kho tàng đồ sộ kia cả. Mưu đồ của Georgios là chỉ cần vũ khí
bí mật của Guinestain đến thì ông ta sẽ có được kho tàng dưới lòng đất. Từ dinh
thự của ông ta đến cung điện Artenia đều chỉ là một phần của nó. Lời chỉ dẫn
Georgios tìm ra trong cổ thư đã nói: “Phá
hủy cung điện Artenia và dùng máu của quân vương Atalantis làm vật tế, con đường
sẽ mở ra.”. Một khi sở hữu nó rồi thì không ai có thể chống lại ông ta.
Trong lúc Frorifel, Sion và Yurii
đang bị bủa vây bởi lũ quái thú, Georgios và Baldrick thoát về dinh thự của
mình ở trên mặt đất. Một chấn động đã xảy ra nhưng chúng vẫn toàn mạng.
- Con thật lòng không muốn chết
trong cái địa ngục lòng đất đó đâu! Phải không—
Georgios tát thẳng vào mặt
Baldrick.
- NGƯƠI ĐÃ BỎ LẠI KHO TÀNG SAO?
Cung điện đó, ánh sáng đó là cách duy nhất ta có được kho tàng của Chúa tể Hỗn
Mang!
- Nhưng Guinestain--
- Chúng đã lừa ta! Chúng đã không
giúp ta, thì sau này chúng cũng không giúp ta!
- Nếu mất mạng thì mất cả chì lẫn
chài không phải sao ạ?
- Nếu mất kho tàng tức là mất công
sức nửa đời này ta đã bỏ ra! Ta thà chết chung với nó còn hơn!
- Nhưng ngai vàng, khi cha làm Quốc
vương của Greakia rồi thì--
- Ta không thè--!
- Chuyện đó sẽ không thể nào xảy
ra. - Một giọng nói trẻ trung nhưng uy mãnh cất lên.
Bước ra từ trong bóng tối là người
sở hữu mái tóc màu vàng tươi chói lọi cao quý, bên cạnh là Kyros cùng ngự lâm
quân.
- Q-Q-Quốc vương bệ hạ! - Baldrick
bàng hoàng nhìn vào Lance.
- Giờ thì ta có đủ nhân chứng, vật
chứng rồi. Bắt cóc Quốc vương, giam giữ và có ý định thủ tiêu đại sứ của
Vermillion, âm mưu đảo chính và cướp lấy kho tàng của quốc gia. Các người còn
điều gì để biện minh không? – Một Lance hoàn toàn khác nói một cách đanh thép.
- Ả đó là Công chúa của
Sunigtaina! Ả ta đã mượn danh nghĩa Vermillion! Bệ hạ, xin hãy suy xét! –
Baldrick luống cuống vớt vát.
- Ai nói thế? Chứng cứ đâu?
- …!
(Tên pháp sư của Guinestain chỉ
nói mà không có bằng chứng khác ngoài cái ta thấy trong gương ma thuật. Cha và
mình cũng nghĩ không cần thiết. Hắn lẽ ra nên mang vũ khí đến đây—)
- Muốn chém muốn giết gì tùy ý Người.
- Georgios thiểu não nói.
- CHA! – Baldrick tuyệt vọng buông
xuôi.
- Áp giải chúng! – Lance lạnh lùng
ra lệnh.
Đơn giản mà hiểu, con đường đến
kho tàng đã mất, Guinestain rõ ràng đã bỏ hợp đồng mật sau khi nhận ra âm mưu của
ông ta không thể thành công. Georgios coi như không còn gì để mất hay để mưu cầu
nữa rồi. Hai cha con bị áp giải về đại lao, cáo tội cho dân chúng. Khác với lúc
ở Plavento, mọi việc đã được giải quyết trước khi có trận chiến lớn xảy ra. Phước
lành của Greakia một lần nữa được chứng minh.
-----------------------------------------------------------------------------------------------------
Buổi chiều ngày 21.
Một loạt những kí ức về nghi lễ
trói buộc Medusa và Yurii hiện về trong đầu cậu, và cái kết đau đớn cho cả hai.
Đau đớn cứ như vẫn ở thực tại!
(Mình đến Kuolevain* rồi ư? A! Sao
lại chói mắt thế này? Hình như mình đang nằm trên thứ gì đó rất mềm? Đôi cánh
trắng, mình ngựa, đầu đại bàng? Nếu mình nhớ không nhầm, sinh vật này là…)
*Kuolevain: Cõi chết.
- Hippogriff… - Yurii cất tiếng
trong sự bất ngờ của chính mình.
[Gắng lên, Yurii, chúng ta được cứu
rồi đó!] – Lần này, giọng reo hò mừng rỡ của Medusa đã làm Yurii thực sự bừng tỉnh.
Hippogriff đáp xuống một ngọn đồi.
Nó tan biến theo vòng tròn ánh sáng dưới mặt đất, làm Yurii ngã xuống. Nhưng ai
đó đã đỡ lấy cậu ấy.
- Ngươi bị thương nặng lắm đấy.
- N-Ngươi… không phải là thằng
nhóc ở phòng giam…
- Ta sẽ tha tội này vì ngươi không
biết ta là ai. Ta đã cho người phá cây roi đó, bắt những tên pháp sư thu lại ma
pháp trói buộc. Vì vậy, ngươi đã được giải thoát.
- Yurii!
- Hể?! Chị gái!
Yurii như có thêm sức mạnh, hất
tay Lance ra và đến chỗ Frorifel, nhưng vì bị thương ở chân nên cậu ta nhanh
chóng ngã xuống. Khi cô đến đỡ Yurii thì cậu ta vội ôm chầm lấy cô.
- Tôi… mừng vì chị… đã tỉnh lại.
- Ngốc, cậu còn lo cho tôi sao?
Tôi mới là người mừng khi cậu còn sống! Nằm yên để tôi chữa thương!
Yurii để ý thấy các miếng dán vết
thương đã bị bong ra.
- Nhưng chị cũng đang mệt mà…
- Lúc nãy do tôi cưỡng ép mở cổng ma thuật để chuyển năng lượng khác thành magia, nên mới mất sức. Giờ thì tôi có thể sử dụng magia lại rồi.
- Vậy... được.
<Hoa Nở Đầu Xuân>
Những bông hoa nở rộ từ chỗ bị
thương, rễ của chúng nối liền mọi thương tổn. Thứ ma pháp dễ chịu và ấm áp của
Frorifel đã chữa lành cả thể xác lẫn tâm hồn của Yurii. Nó là ma pháp có thể hồi
phục những vết thương bên ngoài lẫn bên trong, nhưng điều kiện là người đó phải
vào trường hợp thập tử nhất sinh.
- Tuyệt quá! Ước gì tôi có thể gặp
chị gái sớm hơn.
- Không ngờ có ngày ta lại phải ăn
bơ toàn tập thế này! Haizzz!
- À Lance, hóa ra cậu ở đây! - Là
Sion, người cũng bị lơ lên tiếng.
- Ta không ghét được gọi bằng cái
tên đó, nhưng nghe này: Ta là Quốc vương đương nhiệm của đất nước này - Celan
Atalantis Hothringa! – Cậu ta dõng dạc tự hào nói.
(Hử???) – Sion và Yurii há hốc mồm
ngạc nhiên.
- Tham kiến Quốc vương bệ hạ! Xin
Người thứ lỗi cho sự bất kính của chúng thần. - Ba người họ vội vã hành lễ.
- Miễn lễ.
- Lance và Celan, ra là vậy...
- Tôi chỉ bắt đại theo lời của lão
già nên không biết.
Sion và Yurii to nhỏ với nhau
trong khi Frorifel chỉ cười. Celan nhìn họ một cách nghi ngờ.
- Cô biết ta ngay từ đầu nên mới cứu
đúng không?
- Vâng, tôi cũng có ít thông tin về
Người.
- Sao Người không nói sớm cho tôi
biết?
- Anh có hỏi đâu, với lại khi đó vội
quá.
- À ừ.
Frorifel và Sion thì thầm với
nhau. Celan quay lưng, bước đi về phía Kyros và ngự lâm quân đang sốt ruột đứng
đợi.
- Ta đã kêu Phó vương chuẩn bị xe
ngựa, các ngươi cứ tự nhiên về nhà mà nghỉ ngơi.
- Khoan đã, Quốc vương bệ hạ. - Yurii
quỳ xuống.
- Thần dù còn sống nhưng vẫn phải
đền bù cho những tội lỗi đã gây ra.
- Việc đó tính sau, ta mệt rồi! Về
nghỉ ngơi đi! - Celan cười nhạt với Yurii.
- …
Sau khi đến chỗ xe đưa đón, họ gặp
Aina. Cô trao vòng cổ lại cho Frorifel và thanh kiếm Ajdar cho Sion.
[Chị làm em lo quá chừng!] – Alden
giận dỗi nói với cô.
(Chị xin lỗi vì đã khiến em phải
lo lắng.) – Frorifel đáp lại bằng cách ôm chiếc vòng cổ vào ngực.
Chính Aina là người đã tổng hợp
các chứng cứ (xác của Valdemar và hộ vệ của gã) để đưa lên Kyros theo kế hoạch
của Frorifel. Aina rất lo lắng khi họ bắt cô ngồi yên chờ đợi, cũng vì cô phải
chăm sóc Zounan - người đã tỉnh lại trong trạng thái vô cùng sốc.
-----------------------------------------------------------------------------------------------------
Tối hôm đó, khi về nhà, họ được
ông bà chủ chăm sóc bồi bổ chu đáo. Đồ ăn thịnh soạn, trang phục mới thoải mái.
Đây chỉ là giây phút nghỉ ngơi nho nhỏ trước buổi diện kiến Quốc vương ngày 25.
Yurii được chào đón rất tận tình bởi
hai người già không biết chuyện gì đã xảy ra. Còn Aina, chỉ cần Frorifel và
Sion thấy ổn thì cô cũng vui vẻ đón tiếp cậu ấy.
- Rất vui được làm quen, Yurin!
- Yurin?! Này, tôi là con trai đó!
- Tôi biết chứ, nhưng tôi thích gọi
vậy cho nó độc.
- Yurin nghe cũng đáng yêu đó. - Frorifel
bật cười làm Yurii sốc đến cứng đơ người.
- Ủa, Yurin có thể tự hóa đá bản
thân à?
Frorifel, Sion, Aina và Yurii vào
phòng Zounan, mang thức ăn cho con người đang hờn dỗi kia với một ít bất ngờ.
- Zounan, chúng tôi trở về rồi
đây! - Frorifel nói.
- … Mừng… mọi người trở về! - Anh
ta chui ra khỏi chăn với đôi mắt xưng húp.
- …! Sao cậu ta lại ở đây?! - Zounan
bỏ chạy với hai hàng nước mắt ròng ròng như thiếu nữ bị cướp mất sự trong trắng.
- Khoan đã! - Yurii kéo áo anh ta
lại.
- A, ừm, bỏ ra…
- Tôi thật xin lỗi vì chuyện đó. Anh
không cần phải tha thứ cho tôi, nên muốn đánh, muốn giết gì cũng được!
- Chuyện gì đã xảy ra mà căng thẳng
vậy? Cậu ta bị nguyền rủa hay gì à? - Sion bí mật hỏi Aina.
- Hôm đó, khi tôi tìm thấy ngài Zounan,
anh ta đang trong trạng thái trần truồng dưới màn đêm lạnh lẽo. Tôi thật sự đã
không cầm nỗi nước mắt! – Aina ôm mặt vẻ buồn bã.
- Hả???
- … Thì tôi cũng rất bối rối. Tôi
hiểu cậu đã được ngài Lauren chấp nhận. Tôi cũng rất giận mình vì để bị đánh bại
thảm hại, nhưng biết làm sao được! Tôi sẽ phục thù một cách quang minh chính đại
sau!
- Nhờ trà thuốc mà Yurin cho hôm
đó mà ngài Zounan sớm khỏe lại đó!
- Vậy thì cảm ơn! - Yurii thở phào
nhẹ nhõm.
(Làm bộ mặt hối lỗi nữa đi chứ!) -
Zounan tức giận nghĩ.
- Nhưng rốt cuộc là tại sao ngài ấy
lại ở trong trạng thái đó? - Sion hỏi.
- Vì Medusa, không phải do tôi,
nhưng cũng là lỗi của tôi. Medusa rất thích những trang phục hay những thứ có
màu sắc sặc sỡ. Bà ta thường lấy chúng từ nạn nhân như chiến lợi phẩm để thêm
vào bộ sưu tập của mình. Hơn nữa, bà ta khá thích màu xanh biển nên...
- Vậy đó là cái bộ sưu tập mà cậu
nói? – Frorifel nhớ ra.
- Ừm.
- Hiểu nhầm đã được xóa bỏ! Giờ
thì ngài Zounan, ngài ăn ngon miệng nhé! - Aina kéo mọi người ra khỏi phòng. - Đi
quẩy thôi!
Họ bỏ lại một mình Zounan tự nhủ
lòng mạnh mẽ lên. Cuối cùng, anh ta lao ra vui chung. Sau khi ăn nhậu một hồi,
thấy Yurii đứng một mình bên ban công, Frorifel đến hỏi chuyện:
- Cậu đang nghĩ về chuyện gì vậy?
- Chị gái! Tôi chỉ nhớ về lúc sống
cùng mẹ ở phố đèn đỏ.
- Mẹ của Yurii là người như thế
nào?
- Bà ấy luôn tươi cười dẫu số phận
nghiệt ngã, không bao giờ muốn oán ghét một ai. Cho dù bị bán đi, bị Medusa đe
dọa nhưng vẫn để bà ta chiếm đoạt cơ thể, dù biết mình bị lão già lợi dụng. Dẫu
thân thể có bị vấy bẩn, nhưng tâm hồn bà ấy vẫn luôn lương thiện. Bà ấy lúc nào
cũng cố gắng gắn kết tôi và Medusa. Tôi đã rất hạnh phúc với gia đình chỉ ba
người ấy. Nhưng rồi năm tôi lên tám, lão ta đến đón mẹ con tôi. Bà ấy đã quá
sai lầm khi trao trọn niềm tin vào thứ mộng ảo hạnh phúc mà lão già đó hứa hẹn,
để rồi sợ hãi bản thân trở thành quái vật mà tự sát trong tuyệt vọng. Chỉ vì lão
muốn Medusa và trang Akasha mà mẹ tôi che giấu. Nếu ngay từ đầu không có Akasha
hay Medusa thì mẹ con tôi đã không... - Yurii cắn răng kiềm chế.
- … Akasha? – Đang cuốn theo cảm
xúc của Yurii thì từ ngữ này đã gọi cô về hiện thực.
- Vâng. Trước khi mang thai tôi, vào
một buổi sáng, bà ấy đã tìm thấy một hòn đá có ánh sáng vàng đen dị thường, đến
đêm thì phát hiện ra, thực chất đó là trang sách về Medusa đang ngụy trang.
- Nghe này, Yurii, hãy trở thành chàng trai hạnh phúc nhất thế gian này
nhé!
- Đó là lời cuối cùng bà ấy nói với
tôi. Nếu ngày hôm ấy tôi không có linh tính xấu và đi tìm mẹ, thì cả lời đó tôi
cũng không được nghe… Ra đi với nụ cười mãn nguyện, bà ấy không biết là tôi đã
đau đớn thế nào. Cả thế giới của tôi sụp đổ hoàn toàn khi bà ấy bỏ tôi lại một
mình. Cũng vì thế mà tôi trở thành vật chủ thay thế cho Medusa. Quái vật thì
sao chứ? Tôi đâu có sợ! Bà ấy chỉ ích kỷ mà thôi! - Cậu nói trong lúc xúc động mãnh
liệt, mắt rưng rưng như sắp khóc.
- Cậu có hận bà ấy không?
Yurii lắc đầu, cười đượm buồn.
- Bà ấy vẫn luôn là ánh sáng sưởi ấm
trái tim tôi và là động lực để tôi tìm kiếm hạnh phúc cho bản thân.
- Vậy cậu với Medusa như thế nào?
- Bà ta ấy hả? Là một bà già quái
gở, nhưng luôn là điểm tựa lớn nhất của tôi sau khi mẹ mất.
- Đâu cần phải nói thẳng như vậy
trước mặt người khác!
- Medusa?! - Frorifel ngạc nhiên
vì không nghĩ bà ta sẽ giành cơ thể Yurii mà nói như thế.
- Hừ! Về Akasha, ta muốn nói cho cô
một ít để trả nợ. Trang sách của ta thì đây. - Bà ta lôi nó ra từ phần ngực
đang phát sáng của Yurii. - Ta từng nói là cô có mùi giống ai đó đúng không?
- Ừm. – Frorifel nhận lấy trang
sách.
- Thật ra nó rất phức tạp, giờ ta
không biết cảm giác đó đến từ cô hay là chiếc gậy nữa.
- Bà có thể nói rõ hơn không?
- Khoảng hai ngàn năm, ừm, chắc vậy,
trước khi bị giết, linh hồn ta đã bị lấy đi khỏi thể xác, bởi một cô gái có mái
tóc màu xanh nước biển và nụ cười đượm buồn tên là Varieri, ta chỉ mơ hồ nhớ vậy.
Cô ta đã phong ấn ta vào Akasha. Cô có biết tại sao sau khi thức dậy, ta lại chọn
cuộc sống trốn tránh thay vì đi trả thù nhân loại không?
- Vì bà đã ràng buộc với Yurii và
mẹ của cậu ấy.
- Một phần là vì thế, nhưng cũng
vì Varieri đã nói điều này trước khi phong ấn ta: “Vẻ ngoài của ngươi xấu xí đâu có nghĩa mọi thứ về ngươi đều xấu xí.
Hãy nhuộm cho thế giới của ngươi những màu sắc xinh đẹp nhất thay vì màu đen của
hận thù và mất mát. Rồi ngươi sẽ tìm ra thứ hạnh phúc giản đơn khác.”. Những
lời đó đã cảm hóa ta. Mẹ của Yurii, Alia, gợi nhớ cho ta về cô gái đó. Dù bị ta
dọa giết, Alia vẫn chấp nhận ta, nên ta mới chọn cô ta làm vật chủ. Khi sống
cùng hai người họ, ta cuối cùng cũng hiểu được ý nghĩa của câu nói đó.
- Ừm… Mà khoan đã, đó là lí do khiến
bà có sở thích đi lột đồ người khác à?
- Ta không phủ nhận. Hehehe.
- Haha. Bà và cô Alia hẳn là rất
thân thiết nhỉ?
- Alia đã tin tưởng giao con trai
cho ta, ta cũng vui lòng chấp nhận nó, nó vó đủ gọi là thân thiết?
Frorifel vui vẻ gật đầu.
- Không biết Mẫu hậu có thể làm những
điều đó không nhỉ? - Cô hạ giọng xuống.
- Vậy mẹ của chị gái thì sao? - Yurii
sau khi trở lại bình thường, tò mò hỏi.
- Mẹ của tôi rất nghiêm khắc, luôn
giao cho tôi một núi bài tập dù tôi thành công hay thất bại. Tôi chưa bao giờ
thấy bà ấy nhìn mình bằng ánh mắt trìu mến hay dùng những cử chỉ ân cần. Bà ấy viện
cớ không đến sinh nhật tôi, chỉ sai người hầu chăm sóc khi tôi bị ốm. Tất cả sự
dịu dàng, bà ấy dành hết cho em trai tôi. Tôi tự hỏi, Mẫu hậu có từng yêu
thương mình hay không? Đôi lúc tôi căm ghét hai người đó vô cùng. Tôi đã ước là
em ấy không được sinh ra. Tôi thật xấu xa đúng không?
- Chị gái…
- Cho dù lúc này ở xa Mẫu hậu, tôi
không hề thấy nhớ bà ấy, tôi lại càng mừng khi không phải chịu cái nhìn săm soi
ấy nữa… Tôi cũng còn một người cha, hai người mẹ khác và những người anh chị em
cũng rất tuyệt vời và ấm áp nên…
- Xin lỗi, tôi không biết nên nói
gì. Tôi không phải là người giỏi an ủi người khác.
- Không cần—
- Hức hức…
Khi hai người họ nhìn về phía cửa ra
vào ban công thì thấy Zounan đang rưng rưng nước mắt.
- Nghe trộm là xấu lắm đấy! - Yurii
chỉ tay về phía Zounan. – Đàn ông đàn ang gì mà mau nước mắt thế không biết! Thế
mà cũng vỗ ngực tự xưng mình là quý ông!
- Tôi chỉ tình cờ nghe được và tôi
rất xúc động với những câu chuyện về người mẹ nên… - Anh ta lau nước mắt.
- Đã có chuyện gì với mẹ anh sao?
- Tôi rất muốn đưa bà ấy trở lại
Greakia nhưng giờ thì không được nữa rồi. - Zounan nói với ánh mắt buồn thương
xa xăm.
- Mẹ của anh là người Greakia sao?
– Yurii dịu giọng xuống hỏi.
- Ừ, là người đã ban cho tôi màu
tóc tuyệt đẹp này. - Zounan vuốt đuôi tóc của mình, rồi cầm lên nhìn một cách đầy
hoài niệm.
- Vậy à… – Yurii đồng cảm.
- Mà cậu đã gọi ngài Lauren là chị
gái…
- Chị ấy là Công chúa của Sunigtaina.
Anh không biết ư?
- Thật ra việc này càng ít người
biết càng tốt.
- À, xin lỗi!
- Kan Zounan này thề có bị tra tấn
cũng không nói!
- Cảm ơn anh.
(Nhưng đó là chưa đụng đến lợi ích
quốc gia.) – Frorifel cười nhạt.
- Hức, nhưng thật không biết nói sao,
ngài Lauren là nữ nhân trong khi Yurii là nam nhân. Một người thì mạnh mẽ, còn
người kia thì thích làm vẻ yếu đuối.
Zounan cũng thuộc loại mỹ nam lãng
tử, thân hình khá gầy, chiều cao cũng chuẩn của nữ, lại ít cơ bắp, nên không lạ
gì nếu anh ta nghĩ Frorifel cũng như mình. Nhưng Zounan không thể áp dụng nó
cho một đứa trẻ như Yurii.
- Cái đó nên gọi là vẻ đẹp phi giới
tính!
- Cũng tại cách cậu cư xử ấy chứ!
Ngoại hình, cách ăn mặc cũng thế! Đúng không, ngài Lauren?
- Anh nói cũng đúng.
- Cả chị gái nữa sao? - Yurii phụng
phịu buồn bã.
(Tại thái độ của cậu chứ gì!) –
Zounan thầm nghĩ.
- Tại nhà đó chỉ có kỹ nữ, nên lúc
nhỏ tôi thường bị bắt mặc đồ con gái để hầu khách. Tôi duy trì đến giờ vì có thể
khiến Medusa thoái mái hơn. – Yurii ngưng một chút, rồi tươi cười. - Mà tôi khá
thích làm người khác bối rối vì sự khác nhau giữa tên và cách tôi cư xử. Có vài
kẻ thậm chí còn mặc kệ nó.
- Ra thế. - Hai người kia gật đầu.
- Nhưng tôi chắc chắn sẽ trở thành
một quý ông trong tương lai! - Yurii nháy mắt với Frorifel.
- Thôi đừng nói chuyện nữa, nhậu
tiếp nào! – Aina say xỉn kêu mọi người vào.
- Được rồi, được rồi.
(Medusa, Varieri, Ali Zenbach, kho
tàng… các manh mối tưởng chừng như rời rạc lại rất gần nhau. Có thể Quốc vương biết
điều gì đó. Sẽ không dễ để khiến ngài ấy nói ra.)
Về vấn đề ngày kia, Nadera cũng sẽ
đến tham dự như sứ giả của Plavento.
-----------------------------------------------------------------------------------------------------
Ở biệt viện của cung điện
Eastinburg, Roselia đang ngồi nhâm nhi một tách sữa nóng trước khi đi ngủ. Mái
tóc đỏ như những đóa hồng đung đưa theo cơn gió đêm, đột ngột rũ xuống bởi bầu
không khí nặng trĩu tâm tư của chủ nhân.
- B-Bệ hạ, đ-đêm nay có hơi lạnh,
N-Người nên đi ngủ sớm. Đ-Để tôi giúp Người chuẩn bị giường. - Là giọng nói của
Fiela.
- Vào đi.
- V-Vâng.
Fiela luống cuống bước vào. Cô gái
hít một hơi thật sâu, rồi làm việc mà mình vẫn luôn làm một cách thuần thục.
- Ngươi tiến bộ khá nhiều đấy.
- S-Sao ạ?
- Mới lúc nào, ngươi chỉ là một cô
bé hay nói lắp, tay chân lại lóng ngóng.
- Đ-Đều nhờ bệ hạ chỉ bảo.
- Cứ thoái mái đi, ngươi cũng như
con gái của ta vậy. Giờ ta chẳng còn là Hoàng hậu nữa, chỉ là, không, luôn là một
con chim trong lồng.
- Hể? Sao Người lại nói thế?
- Sinh mạng này trước sau rồi cũng
thuộc về những đứa trẻ của ta thôi.
- X-Xin Người đừng nói vậy!
Luciano điện hạ và Frorifel điện hạ sẽ rất buồn nếu thấy người mẹ kiêu hãnh của
mình phiền lòng như thế!
- Frorifel à, con bé đang trở nên
mạnh mẽ hơn, phép màu của mùa xuân luôn ủng hộ con bé. Ta cũng phải làm gì đó
trước khi cơ thể đầy phiền muộn này héo tàn. - Ánh mắt của Roselia đầy vẻ cô độc.
- … – Fiela muốn nói gì đó để động viên chủ nhân, nhưng rồi
cũng chỉ thờ dài.
Nhận xét
Đăng nhận xét