Chuyển đến nội dung chính

Phụ chương 3: Lí do.

Tôi vốn là con gái của một gia đình giữ đền, nơi các Baily Sylph hay ghé trọ. Bởi vì không đáp ứng được yêu cầu vô lí của một nhóm Baily Sylph mà cả nhà bị giết. Chỉ có đứa con gái này được cứu bởi một Baily Sylph khác. Để đền ơn cứu mạng, tôi phải đánh đổi thứ quan trọng của mình cho Baily Sylph đó. Tôi chỉ còn lại thân xác này, còn cái dung mạo cũng khá khẩm. Thứ mà nữ nhi ai cũng coi trọng, tôi cũng muốn lớn lên và trở nên xinh đẹp. Tôi phải rời khỏi ngôi đền vì các Baily Sylph khác không chấp nhận tôi, họ cho rằng chúng tôi đã bất tuân mệnh thần.

Trong thân thể mãi là đứa trẻ lên mười, sống cuộc đời lang bạc, ăn cắp đồ ăn để đủ sống. Tôi đã nhiều lần muốn buông xuôi mà tự vẫn. Nhưng tôi đã không hối hận khi mình từ bỏ, nếu không thì tôi sẽ không thể gặp được người đó. Một chàng công tử bột trói gà không chặt, vậy mà dám đứng chắn cho tôi khi bị bọn côn đồ ăn hiếp, khàn giọng kêu cứu trong vô vọng rồi chút nữa thì bị chúng đâm chết. Tôi dùng chút ma thuật còn lại để hất văng bọn chúng. Y nhìn tôi bằng ánh mắt như sắp hấp hối.

- Tiểu tử… nhà ngươi còn sống không?

- Tôi… nên hỏi huynh mới đúng…

- À… về việc đó…

Trong lúc anh chàng kia đang lúng túng thì một âm thanh khó chịu cắt ngang.

- Xin lỗi. - Tôi xấu hổ vì cái bụng của mình.

- Ngươi chưa ăn gì hết phải không?

- …

Y nắm lấy tay tôi, dùng sức lực còn lại để kéo tôi đi đâu đó. Sau khi y mua ít kẹo hồ lô cho tôi ăn tạm, chúng tôi đến chỗ thầy thuốc, rồi lại đến một phòng tắm và y mua áo quần mới cho tôi.

- Trông hợp với ngươi lắm!

Y vẫn nghĩ tôi là con trai nên chọn nam phục cho tôi. Đến hình tượng của một tiểu nha đầu dễ thương cũng không giữ được. Cũng dễ hiểu, gương mặt cau có, đầu tóc thô và xơ, giọng nói cộc cằn. Ai chả nghĩ thế.

- Sao huynh lại đối xử tốt với tôi thế?

- À, thì, tại ta thấy mình có chút trách nhiệm… Ta luôn là kẻ ngáng chân mọi người, chỉ giỏi phá hoại. Nên ta muốn làm gì đó đúng đắn và có ích. - Y cười với ánh mắt buồn bã, hít một hơi thật sâu rồi lấy lại tinh thần. - Giờ đến một quán ăn!

- Và cuối cùng là một căn nhà! - Y kéo tay tôi đến nhà của một võ tướng về hưu, đang dành lương bổng mở một võ đường miễn phí cho trẻ em và cũng cho chúng chỗ ở trong tòa dinh thự rộng lớn của ông ta.

Người đó là thầy của tên này, người trước đây luôn bênh vực y. Sau khi nói chuyện, ông ấy quyết định nhận tôi.

- Giờ thì ngươi có một gia đình mới rồi.

- Cảm ơn rất nhiều. Mà huynh rốt cuộc là ai?

- À… một công tử… thế gia nào đó…

- Tôi vẫn có thể gặp lại huynh chứ?

- Ta thi thoảng sẽ đến đây nên…

- Vậy thì tốt. Tôi nhất định sẽ trở thành người có thể bảo vệ huynh.

- Hể? Không cần đâu!

- Nếu không đền ơn huynh tôi sẽ cắn rứt lương tâm lắm.

Trông y rất ngạc nhiên và cảm động.

- Và cũng tại huynh rất yếu…

- Ặc! Được rồi, tùy ngươi, chào nhé!

- Ừm.

(Hừm… hình như huynh ấy chưa nói tên cho mình?!)

Cũng may là vị lão tướng đã nói cho tôi biết, y là Li Nadera, Lục hoàng tử của Plavento đại quốc này. Tôi đã học hỏi suốt bốn năm để có thể vào cung làm tiểu đồng cho ngài ấy. Ngài ấy đã rất ngạc nhiên khi thấy tôi làm vậy. Lúc nào cũng trêu chọc tôi vì tò mò tại sao tôi luyện tập cỡ nào cũng chả cao lên được, nhưng cũng không hỏi gì thêm khi tôi kiên trì không muốn nói. Ngài ấy khá nổi tiếng với nữ nhân thèm khát quyền lực. Một người đúng là vô dụng nhưng lương thiện, thích hợp cho đám đàn bà vô liêm sỉ ấy lợi dụng. Không quan tâm! Gương mặt khi ngài tức giận với lũ quý tộc bắt nạt thường dân, và đặc biệt là khi ngài quyết tâm làm việc, đều đã khắc sâu trong tim tôi. Dù ngài là loại người nào đi chăng nữa, hay trong mắt ngài không hề có tôi, Renka này sẽ không bao giờ thay lòng!

Chap trước 

 Chap kế

Nhận xét

Bài đăng phổ biến từ blog này

Hồi thứ 9: Sói đội lốt cừu.

Ở thị trấn Eta bây giờ, có một người đàn ông đang say sưa nhìn lũ trẻ chơi đùa. - Thời thế thay đổi, những đứa con của chủ nhân thời kỳ cũ chắc chắn phải đến tìm tay quân sư phản bội. Vậy thì thử xem là ai, chúng sẽ mang theo gì nào. ~ Ông ta lôi giấy bút ra viết lịa lịa. Đôi mắt ông ta sáng lên, nhưng người ngoài nhìn vào chỉ thấy giống như đang vô thức làm việc. (Loại trừ nguyên Hoàng hậu, Thái tử và Nhị hoàng tử, Tam hoàng tử, Ngũ hoàng tử và Kế hậu, Đại công chúa ở Rossata, Tứ hoàng tử và Nhị công chúa mất tích thì chỉ còn Tam công chúa.) Tầm nhìn ông ta hiện lên hình ảnh của họ, nhưng là của sáu năm trước. (Ồ! Là con bé tinh ranh ấy! Nếu là con bé đó, thì Alaine từng nói nó rất thu hút hắc ma thuật. Mình nên chuẩn bị cho trường hợp này bằng đống pháp cụ lão ấy để lại. Còn những người khác, mình cũng không để lọt một khả năng nào. Nếu không thì chuyện như sáu năm trước lại xảy ra mất.) Một tiếng khóc trẻ thơ cất lên khiến ông ta ngưng viết. - Ồ, cháu bị lạc à? Để ta giúp cháu ...

Hồi thứ 44: Dàn xếp.

Ngày 10 tháng 7, sau khi bị Gano ném đi xa, Evi đã tiếp đất và tự trị thương bằng năng lực của mình. Vidar như đã đoán trước và ngồi trên một tảng đá để đợi cậu ta. “…! V-Vidar, nghe này! Tôi đã gặp Công chúa Đế q—” Evi gượng đứng dậy, vội vã nói với hắn. Nhưng chưa kịp dứt lời, Vidar đã lướt đến ngay trước mắt cậu ta. “Quên đi, Evi.” “Hả?!” Vidar gõ gậy xuống đất, rồi hắn chạm vào tấm gương luôn đeo bên mình. Evi nhận ra cơ thể không cử động được, không thể nói nên lời, vẫn đang vắt óc suy nghĩ Vidar đang suy tính điều gì. “Nữ thần gương Persona, hãy cho cậu ta một mảnh kí ức khác đi nào.” Tấm gương phát sáng khiến Evi chói mắt, khi ánh sáng đó vụt tắt, kí ức của cậu ta đã bị viết lại. “Tôi và Gano đã chiến đấu với Xích Giáp Hiệp Sĩ, chắc rằng hắn là tiếp viện của Vermillion.” Cậu ta nói trong lúc đầu óc vẫn choáng váng. “Cậu vất vả rồi. Chúng ta về báo cáo cho Julius nào.” Vidar vỗ vai Evi. “Ta và Vidar đang ở cung điện Eastinburg.” Cậu ta nói rồi cả hai được dịch chuyển đi. Sau khi ...

Hồi thứ 29: Godine và Ứng Vương.

Ngày 16 tháng 6. Sự thật về “Đội quân một người” của Gerrany và di sản của Fronché đã được tìm ra. Giờ đây, đại diện của hai nước cùng với một trung đội quân Zwart của Julius và Vidar, đang tiến đến tộc Ceritulus ở Bắc Lannessa để thử nghiệm. Tộc người này sống ở đây từ Thời lịch sử thứ 4 và từ chối tiếp xúc với con người ở Thời lịch sử thứ 5. Tung tích của họ không rõ, chỉ biết là ở đâu đó trên bãi đá mênh mông trùng trùng. Ceritulus sở hữu trận đồ bẫy ma pháp từ trang Akasha để tự vệ suốt gần bảy trăm năm nay. Vậy nên với cớ đến khai thông tư tưởng bất thành nên phải chinh phạt, nếu phe của Julius thành công thì coi như một công đôi việc.   Về phần nhóm Frorifel thì đến để giúp Ceritulus. Nếu thành công thì đây là cơ hội cho họ có thêm trang Akasha cũng như đồng minh. Frorifel, Sion và Light tham gia chiến dịch này. Họ vẫn giữ các Homunculus chưa dùng cho kế hoạch lần này. Ceritulus sẽ không động thủ cho đến khi ma pháp của họ thất bại.   “Đội quân một người” là một Golem...