Ngay trước khi Korgis mở miệng, một giọng nói đã vang lên:
- Tên điêu dân dám báng bổ thần linh, thách thức Hoàng đế Bệ
hạ và nói năng xằng bậy trước mặt chúng dân như hắn, hà tất Người phải xem xét!
Mọi người phải tránh đường và cúi chào người đang bước đến. Là
một nữ quan tuổi trung niên, tóc bạc và thần sắc uy linh. Bà ta chính là Thần
quan hiện tại - Rema Kinhal. Người có khả năng giao tiếp với Baily Sylph – một
khả năng hiếm có của người Lãnh địa Gió.
- Thần quan đại nhân!
- Vậy, khanh muốn xử lí thế nào?
- Thần cho rằng nên cấm túc thứ dân Nadera rồi nói việc này
cho Vermillion để họ cho phép ta xử lí hắn. Bọn họ đã quá lộng hành, cũng phải đến
lúc để họ hiểu phải trái.
- Trẫm có thể nói cho họ biết nhưng ngươi có đảm bảo về việc
tạm giam không?
- Sao lại không chứ? - Bà ta liếc nhìn nhóm Frorifel trong
lúc cúi đầu và giấu khuôn mặt sau tay áo.
- Đây là việc Người hiểu rõ, hãy nói nó với tư cách là Hoàng
đế của Plavento đại quốc ta.
- Trẫm hiểu, với tư cách Hoàng đế của Plavento đại quốc, trẫm
sẽ đưa ra quyết định… Thứ dân Nadera, trẫm tôn trọng ý kiến của ngươi. Giết
chóc cũng chỉ phá hỏng lễ hội thêm. Nên trẫm sẽ tha tội chết cho ngươi, bù lại
người sẽ chịu hai mươi trượng… Và trẫm biết mình nên làm gì để thay đổi đất nước
này. - Câu trả lời của Korgis gây bất ngờ cho mọi người.
- Người có biết mình đang làm gì không?
- Vậy Baily Sylph đã nói gì?
Tròng mắt Rema Kinhal nhếch lên tỏ vẻ ngạc nhiên.
- … Thần chắc chắn họ sẽ rất tức giận.
- Nếu Baily Sylph chưa lên tiếng thì tại sao khanh phải làm
gắt như vậy? Ở đây, bây giờ, ai mới là người có quyền quyết định? – Korgis
nghiêm trọng nhấn mạnh.
- Thưa, là Hoàng thượng.
- Những người đến từ Vermillion, ta cho các ngươi một ngày để
biến khỏi Plavento. Đi như thế nào thì về như thế ấy. Tuyệt đối đừng trở lại Plavento
lần nào nữa, nếu Vermillion các ngươi không muốn bị thế giới quay lưng. Hãy
truyền lại ý của Thần quan Rema với gia chủ các ngươi giúp ta.
- Vâng, tạ ân Hoàng thượng.
- Tùy ý Người, nếu để lại hậu họan, đừng trách thần chưa báo
trước. Xin phép thần cáo lui.
- Buổi lễ sẽ kết thúc sớm hơn dự kiến. – Hắn nói.
Lúc mọi người không để ý, Hoàng hậu Anamisa khẽ thở phào rồi
nhìn về phía Nadera – người thậm chí không còn sức để bị kéo đi sền sệt.
Buổi lễ kết thúc với không có thông tin nào về Sunigtaina lọt
ra ngoài. Korgis ra lệnh ai làm lộ thông tin thì lập tức ban chết. Hắn làm vậy
là để giữ hòa hiếu với Vermillion.
-----------------------------------------------------------------------------------------------------
Ngày hôm đó, họ đã trở về quán trọ. Nadera đang nằm liệt giường
vì bị đánh sưng mông, khóc liên tục luôn miệng nói: “Ta muốn chết!”
- Đây có đúng là cái tên miệng luỡi sắc sảo trước mặt Hoàng
đế không? - Light nghiên đầu tự hỏi.
- Tại sao ngài lại ở đó vậy? - Frorifel hỏi.
- … Hức… ta suy nghĩ về điều cô nói… Hức… ta đi tìm Renka… Hức…
tìm cô… ta bất bình… Hức… Hoàng huynh cố chấp… Hức…
- Gì vậy? – Light làm vẻ mặt khó hiểu.
- Tôi hiểu rồi, để tôi truyền đạt lại cho: Ngài ấy đã suy
nghĩ về điều cô nói, nhưng ngài ấy vẫn mặc kệ rồi quyết định lục soát giường tôi
để tìm xem còn tiền không. Sau khi ngài ấy phát hiện tôi và hai người đi cùng
nhau qua lời mách lẻo của ông chủ trọ thì bắt đầu theo dõi. Khi đến lễ hội ngài
ấy quyết định ẩn nấp. Rồi khi nhìn thấy mấy thứ cô trưng bày và rồi nghe được
cuộc nói chuyện của mọi người với Hoàng thượng thì bằng cả đam mê và bức xúc
ngài ấy quyết định xông ra. Thật ra thì ngài ấy đã chuẩn bị lời thoại trước ở
trong cuốn sổ này.
Renka đưa cuốn sổ cho mọi người xem, nó gần đúng với những
gì Nadera nói trước đó.
- Ngạc nhiên thật!
- Dù gì thì tôi đã biết ngài ấy chín năm rồi.
- Nhận ra hành động xấc xược của mình hắn ta mới như này
đúng không? – Light chán nản hỏi.
- Đúng thế.
- Mọi việc đi theo con đường tệ nhất. - Lời của Ishekarda.
- Tôi có thể hỏi về việc tấn công bộ tộc Tulenkka? -
Frorifel hỏi Renka.
- À, tôi chưa nói với cô. Bộ tộc đó bị nghi ngờ là đang che
giấu trang Akasha với mưu đồ bất chính, nên nhân cơ hội này Hoàng thượng muốn mở
rộng bờ cõi cũng như giành lấy trang Akasha.
- Họ không giao nó giống lần trước ư?
- Bọn họ kiên quyết không giao và không hề cố gắng bào chữa.
- Bọn họ cũng có ý gây chiến à? - Light hỏi.
- Đó là một việc làm ngu ngốc đấy. - Ishekarda nói.
- Vậy giờ chúng ta có một lựa chọn ưu tiên - đến bộ tộc
Tulenkka một cách thầm lặng. - Frorifel nói.
- Ừ, ngài Nadera, bây giờ có hối hận cũng không kịp, ngài
không nghĩ đây là lúc phải đấu tranh sao? – Ishekarda gợi ý.
- …
- Đúng vậy, Nadera Điện hạ, ngài phải làm cho những kẻ đã nhạo
báng ngài biết mặt! Thuộc hạ sẽ không tha cho ngài khi đã cho thuộc hạ thấy một
ngài Nadera dũng cảm như xưa rồi lại buông xuôi thế này!
- Ở nơi chúng tôi gọi nó “Nhiệm vụ”, mỗi người sinh ra đều
được thần Natura ban cho và phải thực hiện nó suốt cuộc đời. Nhiệm vụ của ngài
chính là cứu đất nước này khỏi sự tụt hậu và cuồng tín. - Frorifel nói với ánh
mắt buồn bã.
- … Ta… Ta hiểu rồi. Nam nhi đại trượng phu phải chịu trách
nhiệm về điều mình nói. Ta sẽ không chịu thua một nữ nhân như cô đâu! – Hắn cố
gượng dậy, đặt tay lên ngực và nói hết quyết tâm của mình.
- Ừm. - Cô ấy cười tươi.
Nhưng sau đó, Nadera lập tức ngã xuống giường.
- N-Nadera Điện hạ!
(Lẽ ra mình không nên kì vọng vào hắn.) - Light và Ishekarda
đồng lòng nghĩ rồi nhìn nhau thở dài.
-----------------------------------------------------------------------------------------------------
Trong khi đó, ở hoàng cung Fenjeder, tại thần điện, nổi bật
bởi bức tượng lớn của Bạch Long và thần Ali Zenbach, dọc theo hai bên điện là tượng
các Baily Sylph, gương mặt họ đều che dưới lớp áo choàng trắng. Ngoài ra, còn
có hai bức tượng hạc trắng mà Kinhal yêu thích bày trí trước cửa. Chốn linh
thiêng này cũng thoang thoảng mùi trầm hương khiến tâm trạng con người an dịu.
- Mẫu thân! - Là Anamisa và Lusune đang nói với Kinhal - người
vừa mới trở về, sau khi quỳ lạy, đang ngồi mò mẫm một chiếc rương gỗ nhỏ.
- Có chuyện gì vậy, Hoàng hậu nương nương?
- Về việc ngài Na--, sẽ bị trừng phạt thật sao?
- Tỷ tỷ, sao tỷ phải lo cho hắn? Kẻ dám thất lễ với Hoàng
thượng trước mặt quần chúng, kết cục như vậy còn chưa thỏa đáng!
- Cẩn thận miệng mình, cả hai. Chưa có gì là chắc chắn cả.
- Vâng.
Bà ta nở một nụ cười nham hiểm và nhìn bức tượng Ali Zenbach
với ánh mắt thích thú. Kinhal luôn bị ám ảnh bởi Ali Zenbach. Tất cả âm mưu từ
trước đến nay chỉ là bước đệm để bà ta có thể gặp lại Ali Zenbach mà thôi. Bà
ta nhận chị em nọ vốn là cháu gái ở phân gia làm dưỡng nữ khi họ mồ côi.
- Hoàng hậu nương nương, Người nên nhớ địa vị của mình, làm
đại sự đừng để tình cảm cá nhân chen vào. Cả con nữa Lusune. - Bà ta lườm hai đứa
con gái của mình.
- Vâng, chúng con đã hiểu. – Họ đồng thanh trả lời.
- Và hai con còn nhớ ta cất chiếc rương này ở đâu chứ?
- Đương nhiên. Chỉ là ngươi chưa từng nói cho chúng con biết,
thứ gì ở bên trong. – Lusune không giấu được sự tò mò.
Kinhal khóa chiếc rương lại, cất chìa khóa vào trong tay áo.
- Là lí do ta không giải quyết đám người Sunigtaina một cách
rầm rộ. – Kết thúc câu nói đầy ẩn ý của mình, Kinhal bình tĩnh rời khỏi nơi quỳ
lạy, ôm chiếc rương giao cho Lusune rồi quay bước khỏi thần điện.
- Người định đi đâu? – Anamisa vội hỏi.
- Ta có chuyện cần bàn với Hoàng đế. Hoàng hậu nương nương hãy
về nghỉ, Lusune nhớ cẩn trọng hành động.
Sau khi Kinhal rời đi, hai chị em thì thầm với nhau.
- Sao muội…?
- Muội không thể tha thứ cho kẻ bất kính với Hoàng thượng!
Anamisa biết không thể nói lại cô em gái cố chấp, đành thở
dài rồi bỏ đi.
- Thôi, tỷ đi đây. Muội lo làm việc mẫu thân giao cho tốt.
Trên đường đi gặp Korgis, Kinhal suy nghĩ.
(Đúng là vô phúc, hai đứa con gái, đứa thì ích kỷ tơ tưởng
tình cảm riêng mình, đứa thì trung thành quá mức cần thiết với Hoàng đế. Ta phải
nhanh chóng đưa Tenjil lên làm thái tử, loại bỏ Hoàng đế để nhiếp chính rồi đường
hoàng ngồi vào long ỷ… Và tại sao các Baily Sylph từ khi lễ hội kết thúc đến giờ
vẫn chưa trả lời ta?) - Bà ta suy nghĩ bằng một ánh mắt khó chịu.
Cuối cùng, bà ta cũng đến nơi làm việc của Hoàng đế. Lúc này,
hắn đang miệt mài xem tấu chương.
- Tham kiến Hoàng thượng.
- Bình thân.
- Tạ Hoàng thượng.
- Baily Sylph lại nói gì sao?
- Không, là thần có điều muốn xác minh.
- Vậy là lại không phải từ các Baily Sylph nhỉ?
- Bởi vì Người lệnh chúng rời khỏi Plavento nên giờ bọn ngoại
bang kia đang bí mật nhắm đến tộc Tulenkka. Chắc rằng chúng sẽ mang Li Nadera
đi theo. Có vẻ lời đe dọa của Người không có hiệu lực, chúng ta cần thay đổi kế
hoạch.
- Trẫm biết, bọn chúng nắm giữ các trang Akasha giống như
chúng ta. Tuy nhiên, trẫm chắc rằng chúng muốn chọn bước đi trầm ổn nhất, việc
như cung cấp lực lượng và pháp cụ là cần tránh. Nếu chúng muốn hiến kế thì
chúng ta sẽ tìm cách thăm dò. Ngoài việc để một nhóm quân theo dõi chúng rời khỏi
lãnh thổ Plavento, trẫm đã để một người chuyên nghiệp và đủ mạnh mẽ giám sát Li
Nadera rồi. Vì một khi chúng còn dính đến danh nghĩa của Vermillion thì chúng
ta tuyệt đối không được dùng vũ lực hay thúc giục chúng.
- Được rồi. Với lại, thần hi vọng Người hành động lí trí
hơn.
- Trẫm biết việc trẫm đã làm nhưng khanh còn có ý bắt trẫm
tuân theo mọi sự chỉ dẫn của Baily Sylph đúng không?
- Đó là việc Người nên làm.
- Trẫm hiểu rồi. - Korgis cố nén sự tức giận của bản thân
vào trong nắm tay.
- Thần cáo lui.
Khi đang trên đường về thần điện, bà ta gặp một viên tướng
đang trên đường đến thư phòng của Hoàng đế. Hắn có mái tóc và đôi mắt màu nâu đất,
dưới cằm có một vết sẹo lớn.
- En tướng quân, mọi việc vẫn ổn chứ?
- Vâng, thưa Thần quan đại nhân.
- Bản quan muốn nhắc nhở ngươi, để ý nhất cử nhất động của Hoàng
thượng. Hãy chờ sơ hở trên chiến trường.
- Mạt tướng đã rõ.
(Thật phiền phức khi bà ta không thể tin tưởng con gái
mình.) - Hắn nghĩ.
(En Dorba, một trong Ngũ Tướng được trọng dụng của Hoàng đế,
một kẻ gió chiều nào theo chiều nấy, giờ là lúc để sử dụng hắn. Hoàng đế nghĩ rằng
bố cáo thiên hạ về những kẻ Sunigtaina đó sẽ gây sự chú ý, khi các nước khác
can dự vào thì phe của ta sẽ có ưu thế hơn hắn. Quan trọng hơn, Quốc trưởng Guinestain
có vẻ vẫn chưa phát giác việc Vermillion chứa chấp người của Sunigtaina, ta nên
báo cho hắn biết.)
Nên sau đó, Kinhal cho hai lá thư có nội dung giống nhau đến
Julius trong bí mật. Lá thư thực chất là một pháp cụ gọi là Carta, do Vidar đặc
chế để Julius dùng liên lạc với đồng minh và nội gián, có thể tự hủy khi bị kẻ
khác người nhận phát hiện.
(Từ thông tin gần nhất của người trà trộn vào Vermilion, việc
người Đế quốc đến Plavento là chủ ý của gia chủ trụ cột. Về phía chúng, khó làm
lung lay. Chỉ có nước tác động vào Guinestain. Nếu đám ngoại bang bắt được thì
có hai trường hợp: Một chết, hai sống và tìm lá thư khác. Tuy nhiên, Carta là
pháp cụ đặc chế của Quân đoàn Lưỡi Hái, chưa có cách phá hủy. Dẫu là phương
pháp nào, đều có lợi cho mình. Nhưng việc loại bỏ chúng trên đất Tulenkka chỉ
còn nước trông cậy vào Lusune và En Dorba.) - Kinhal cười nham hiểm khi viết thêm
một lá thư gửi Đại vương của Tulenkka.
-----------------------------------------------------------------------------------------------------
Ngày hôm sau, 29 tháng 4 năm 692.
Nadera cùng Renka đến chỗ mua thực phẩm và đặt xe ngựa. Nhóm
Frorifel bị giám sát khi rời đi bằng cổng dịch chuyển. Khi về đó, họ sẽ dùng nhẫn
dịch chuyển Ianuae để đến Tulenkka. Cổng dịch chuyển tại Plavento chỉ được sử dụng
khi Vermillion cho phép. Đó là tại sao nhóm Frorifel có thể đến đây.
Khi Renka đang bận tối mặt thì Nadera đã lẻn đến quán nào đó,
ngồi một góc uống rượu một mình.
- Ưm, đúng là loại hảo hạng! ~
- Không ngờ lại gặp ngài ở đây. - Một giọng nữ quen thuộc cất
lên làm Nadera suýt nữa thì sặc.
- Ặc, Ặc, sao Người lại ở đây?
- Ta đang đi vi hành. - Là Anamisa, cô ta hướng ánh nhìn về
phía các người hầu và hộ vệ gần đó trước khi ngồi xuống bàn cùng Nadera.
(Bị theo dõi rồi?!)
Nadera dù khó chịu vẫn cố tỏ ra không quan tâm.
- Ngài không nên lạnh lùng với ta như vậy. – Anamisa trông
thất vọng, dùng tay áo che mặt.
- Ta đang lo cho cái đầu mình thôi.
- Ta cẩn thận hết mức rồi, với lại có mẫu thân ta thì ngài
không cần lo lắng. – Anamisa cười duyên dáng.
(Xem ai đang nói kìa?!)
- Ngài Nadera, làm ơn đừng liều mạng theo bọn ngoại bang
kia! Ngài phải đứng về phía chúng ta! – Cô ta khẩn thiết.
- Tất cả chỉ là cái cớ!
- Vâng?
- Ta sẽ chỉ quan tâm đến giấc mơ của ta và cách tốt nhất để
đạt được nó. - Nói rồi, hắn đặt tiền xuống bàn rồi bỏ đi.
- Khoan đã. – Anamisa vội nắm lấy tay áo Nadera.
- Đừng thương hại ta nữa! Không phải cô nên làm người vợ
ngoan ngoãn của Hoàng huynh ta ư? - Hắn hất tay Anamisa ra với biểu cảm khinh rẻ
rồi rời đi mà chẳng thèm ngoản mặt.
- Sao ngài cứ phải đày đọa bản thân vậy chứ? Lần này ta chắc
chắn sẽ bảo vệ ngài! - Cô ta thì thầm và nở một nụ cười méo mó.
Trong lúc đó, Renka chạy ngược chạy xuôi để tìm Nadera, cậu
ta từ tức giận đến phát sốc khi thấy Nadera đi từ bàn của quán rượu nơi mà Anamisa
đang ngồi.
- Yo, Renka!
- Ngài-Ngài-Ngài-Cô-ấy-Cô…
- Không có gì cả, cứ xem cô ta như kẻ bám đuôi ấy.
- Nói thế mà được à!
-----------------------------------------------------------------------------------------------------
Ngày 30 tháng 4, nhóm của Frorifel chuẩn bị đến tộc
Tulenkka. Nadera và Renka, để hình nhân thế mạng ở lại phòng trọ, bản thân họ
âm thầm đến chỗ hẹn với nhóm Frorifel. Khi dịch chuyển đến biên giới phía Tây Bắc
của Plavento, giáp Tulenkka, nhóm họ bắt gặp một con chim có hình dáng lạ. Light
nghi ngờ là mật thư nên bắt lại. Vừa bắt lại thì nó đã phát nổ, kèm theo đó là
một đàn quạ đen kéo tới phá chiếc xe ngựa. Họ chật vật một lúc lâu để dẹp hết
chúng.
- Phỏng đoán là lá thư ma thuật Kinhal gửi đến Guinestain.
Cái hệ thống tự hủy độc ác này, Kinhal đúng là nguy hiểm. – Ishekarda cười khẩy.
- Chúng ta biết rõ điều này sẽ xảy ra khi để lộ thân phận và
ngày hôm trước đã đi lùng sục khắp nơi nhưng giờ mới thấy cái đầu tiên. –
Frorifel trả lời với một chút lo lắng.
- Chúng ta phải nhờ pháp cụ mà Rufus đưa cho để xử lý rồi. –
Ishekarda tự tin nói.
Pháp cụ có tên Brikas, dưới dạng máy quét có anten dò tìm, có
thể truy quét thư ma thuật cần tìm và tiêu hủy. Do Rufus tự chế, đây là lần đầu
tiên được sử dụng, phục vụ riêng cho Frorifel.
Trong thời gian nghỉ chân, Ishekarda còn phát hiện ra động
thái khác lạ của Renka. Sau khi lén lút nhận được bồ câu đưa thư, cậu ta muốn trả
lời cho ai đó mà không tìm được cơ hội để gửi. Lúc Renka rón rén đi tìm chỗ vắng:
- Nếu gặp khó khăn khi gửi thư thì sao không bàn với chúng
tôi? Lén lút như vậy thì tôi phải nói với mọi người để làm rõ vấn đề rồi. –
Ishekarda vừa cười vừa làm vẻ mặt đe dọa.
- …! – Renka toát mồ hôi hột trước bộ dạng như muốn ăn thịt
người, khác hẳn với sự thân thiện thường ngày của ông ta.
- Hãy đưa nó cho tôi. Việc làm của cậu bây giờ có thể ảnh hưởng
đến ngài Nadera đấy.
Renka suy nghĩ một lúc rồi quyết định đưa nó cho Ishekarda.
- Ồ! Ta sẽ chuẩn bị nội dung để cậu báo lại, tất cả sẽ vẹn
toàn theo kế hoạch ban đầu. – Ông ta cười một cách tự tin để nhắc nhở cậu.
-----------------------------------------------------------------------------------------------------
Ngày 5 tháng 5 năm 692.
Một lực lượng quân của Plavento do Li Korgis dẫn đầu hướng đến
tộc Tulenkka dưới lý do đích thân phán xét kẻ phản thần với tư cách là “Vị Hoàng
đế được Baily Sylph lựa chọn và chỉ dẫn”.
Tại hoàng cung Fenjeder, mọi lực lượng dưới sự chỉ huy của Hoàng
đế Li Korgis cùng hai viên tướng Rema Lusune và En Dorba đang chuẩn bị tiến
quân. Trước khi họ đi, Kinhal cùng Anamisa đến tiễn.
- Cung tiễn Hoàng thượng. Chúc Hoàng thượng mã đáo thành
công! - Anamisa nói.
- Các Baily Sylph sẽ chúc phúc cho Người! - Tiếp đến Kinhal.
- Tốt. Ngay cả khi trẫm không có ở đây, “các ngài” vẫn dõi
theo mọi người, hãy cẩn thận hành động của mình… Toàn quân, tiến lên! - Korgis
nói rồi đánh ngựa rời đi.
Sau khi đoàn quân đi hết, hai mẹ con mới bắt đầu nói chuyện.
- Người đã làm theo lời thần nói chưa?
- Rồi, con đã để Hoàng thượng nghe tiếng đàn ấy. - Anamisa
nói trong lúc nhớ lại chiều qua ở phòng nghỉ của Korgis, cô ta dùng tiếng đàn
tranh của mình thôi miên hắn và cười thỏa mãn khi thấy đôi mắt vô hồn của hắn.
- Tốt lắm! Phải chờ cho đến khi nó phát huy tác dụng. Khi Hoàng
đế tử trận, chính là thời cơ của chúng ta.
(Không phải tất cả Baily Sylph đều thích bảo vệ và chúc phúc
thôi đâu. Cũng nhờ bọn Tulenkka quá tin vào điều đó nên mới bị ta điều khiển.) -
Bà ta cười đắc chí.
-----------------------------------------------------------------------------------------------------
Ngày 1 tháng 5, tại tộc Tulenkka, mọi người đều đang bàn
cãi.
- Họ đem quân đến thật rồi, việc này thật sự có ổn không? -
Một vị tướng nói.
- Ai biết được, giờ chúng ta phải trông chờ vào những gì
ngài ấy nói. – Đại vương nói quả quyết, nhưng không giấu được sự lo lắng khi
ông ta nhớ lại mình đã bất lực thế nào lúc thỏa thuận với Rema Kinhal.
- Xin đừng lo lắng vô ích nữa. Bây giờ chúng ta có đầu hàng
thì chưa chắc đã sống. Nên… - Một thiếu nữ tóc xanh được buộc cao hai bên, lên
tiếng.
- Ta thề dưới cái tên thần Ali Zenbach sẽ lấy đầu tên Li Korgis!
- Cô ấy nói với ánh mắt rất quyết tâm.
Mọi người sau khi nghe câu nói dứt khoát của cô thì nhìn
nhau rồi gật đầu.
- Nếu Công chúa nói thế thì ta đành phải tiếp tục kế hoạch.
Khi cô gái đang lo lắng bước ra khỏi cuộc họp và chuẩn bị đến
trại lính thì cảm nhận được một magia quen thuộc.
(Đừng nói là hắn?!)
Như đã đoán được, Li Nadera đang cãi nhau với bọn lính gác
cùng đồng bọn.
- Bọn ta có sự cho phép của Công chúa Iriha.
- Ngươi mình là ai mà dám gọi tên của Công chúa!?
- Ta là--
- Hắn là bằng hữu của ta. - Iriha lên tiếng.
- Công chúa! - Mấy tên lính gác lập tức cúi chào.
- Mấy người đi theo ta. - Cô nói với nhóm Nadera.
- Được thôi. - Nadera hí hửng đi theo Iriha.
Họ đến lều của Iriha.
- Thế mục đích thật sự của ngươi là gì? - Cô ép Nadera vào
góc làm hắn ta sợ hãi.
- V-V-Vài người bạn mới của ta đang muốn thỏa thuận.
- Hử? – Cô nhìn về phía Frorifel.
- Tôi là Lauren từ nhà Vermillion, tôi muốn một giao dịch có
lợi cho hai bên.
- Như nào? - Cô nhìn Frorifel bằng ánh mắt ngờ vực.
- Tôi đến để giúp cho Công chúa để đối đầu với Plavento.
- Thì ngươi sẽ được lợi gì?
Frorifel mỉm cười.
- Tôi muốn biết về trang Akasha mà Công chúa đang nắm giữ.
Đôi môi Iriha hơi nhếch lên, nói:
- Không phải tộc Tulenkka mà là ta sao?
- Đúng, tôi có thể nhận ra “mùi” của nó.
- … Ta sẽ nói cho ngươi vài điều, mà chắc các ngươi đã đoán
ra. Ta là người đang coi giữ trang Akasha và cũng là người duy nhất có thể sử dụng
nó ở Tulenkka. Song, Phụ vương ta lại đang có kế hoạch ngầm khác mà ta không biết.
(Không chừng đã bị chúng mua chuộc. Trang Akasha đầu tiên ở Tulenkka
vốn do chúng ta tìm được vậy mà bọn Plavento dám mượn cớ thần linh để cướp đoạt
nó. Lần này, đích thân ta tìm được trang thứ hai rồi thì quyết không nhượng bộ
nữa!) - Cô ta vừa đi vừa nghĩ.
- “Cảm Quan” của ta chưa bao giờ sai nên… - Cô lục lọi tủ đồ
của mình để tìm một chiếc hộp.
- Hãy
giúp ta bảo vệ Tulenkka và tìm ra sự thật. - Cô ta mở chiếc hộp ra, thứ nằm
trong đó chính là trang Akasha và bí mật của nó.
Nhận xét
Đăng nhận xét