Ngay lúc này đây ở Monacca, Julius nhận được hung tin.
“Báo cáo Quốc trưởng, ngài Wright và ngài Uranche lẫn người
được cử đi hỗ trợ họ đều thất bại.”
“Vẫn còn Sevizio và Hyvina. Ngươi truyền tin: ‘Bằng mọi
cách, kể cả mất mạng cũng phải thắng, nếu không thì trở về mà nhận hình phạt!’.”
“Rõ!”
Khi người đưa tin đi, Julius mới xoa đầu, ôm ngực.
“Lạ thật, tự nhiên cứ thấy đau nhói. Cảm giác này đến từ đâu
cơ chứ?”
Hắn ngồi xuống ghế rồi suy nghĩ để quên bớt sự đau đớn đang
thôi thúc trong tim.
(Đã loại bỏ được Patrick Wright. Qua việc này đã làm Alica
Uranche hận phe cánh của Vermillion hơn, nhưng việc cô ta thay lòng vẫn có thể.
Ngũ Huyền Sĩ mới có Ray về cùng Alica Uranche, hi vọng bốn kẻ còn lại làm nên
chuyện. Thất bại thì chúng cũng không có thông tin tuyệt mật nào để khai. Hừ, lại
phải thay người cho Elite 12. Mình có nên bỏ chúng luôn không nhỉ?)
Julius thả lỏng người, dựa hết vào ghế, thở phào khi cơn đau
đã thuyên giảm.
(Viện trợ của Vermillion có khả năng là thương đoàn Hanlvet. Thương đoàn này đóng vai trò quan trọng trong việc kết đồng minh của Vermillion gần đây. Chúng chưa có dấu hiệu thụt lùi trong vài tháng qua, nhưng tiến lên như vậy cũng quá nhanh… Lẽ nào Frorifel và Sion, Thánh Kiếm giả đều là người của Hanlvet? Mình nên làm sao đây?)
Hắn lại chậm rãi chống tay, úp mặt xuống, đang trầm tư thì
giọng nói của một thiếu niên vang vọng bên tai.
“Bỏ đi, ngươi không làm gì được đâu.”
“…!” Julius giật mình. Mắt mờ thấy có bàn tay đang hướng về
phía mình. Hắn nắm lấy cổ tay kẻ đó, ngẩng mặt lên thì phát hiện là Hugo.
“Ngươi…?!”
“Ấy! Tiểu chủ nhân hôm nay bị gì mà mạnh bạo kéo tay ta thế?”
Hugo vẫn nói với giọng bông đùa như mọi khi.
“Ngươi… vừa nói gì?”
“Tiểu chủ nhân…”
“Không phải! Trước câu đó nữa!”
“Ta có nói gì đâu. Cậu nằm mơ giữa ban ngày à… hay là cậu thật
sự nghe được?”
“Có lẽ là thế. Lần nào cũng vậy, mỗi khi ta nhớ đến Frorifel
là đều nghe thấy giọng nói đó.”
“Và sau đó cậu sẽ quên thôi. Mọi thứ đều trống trơn, cậu thấy
không?”
“Phải, nên như thế.” Lạ thay, lần này đôi mắt của Julius
không trở nên trống rỗng. Nhưng sớm rồi, những khúc mắc liên quan đến Frorifel
đều biến mất khỏi trí nhớ của hắn.
-----------------------------------------------------------------------------------------------------
Trong “Xứ Sở Ước Vọng”, Aina đang cầm dao lao tới.
“Đừng hòng đóng kịch lừa ta khi mà ta còn chẳng biết ngươi
là ai!”
(Quả nhiên kí ức của Aina bị hệ thống thiết lập lại.)
“Aina, em phải trở lại bình thường!” Light nắm lấy cánh tay
cô.
[Light, magia trong đá ma thuật vẫn còn, ta sẽ cho cậu mượn.
Cậu thử chia đều khắp cơ thể. Tên này có thể tự biến bộ phận nào đó thành vũ
khí.]
(Hiểu rồi.)
Dù mất sức vì đang bị thương lại phải giữ chặt Aina, Light
đã tìm ra mạch magia của Evi tụ ở tay phải. Nó phát sáng lên làm Aina lóa mắt
và lùi lại.
(Nhưng dùng nó thế nào? Phải đánh em ấy ư?)
[Đừng toàn nghĩ đến hướng bạo lực thế ch--]
(Này! Ramiel! Đứt liên lạc rồi sao?)
“Bàn tay đó…”
“Hử?”
“… đã giúp Gano từ một vật vô tri tiêu khiển có thể tồn tại tự
do ở thế giới thật.” Aina cúi mặt xuống, cơ thể run lên.
“Aina, em…”
“Em biết ơn anh, Evi, vì đã thổi linh hồn vào người bạn đáng
quý này của em!” Cô ấy đang khóc song đôi mắt vẫn vô hồn.
Nói xong Aina lại ôm đầu, gõ nó rồi lắc lắc để nhớ lại kí ức
của mình và không để kí ức của ai kia chảy vào tâm trí cô. Còn Light nghe xong,
cắn răng và lao tới. Anh giật con dao khỏi tay cô và ném nó đi xa. Anh ôm lấy
Aina.
“Nghe này, Aoki Aina. Anh là Light, người em hay gọi là đại
ca, người em theo đuổi, người em muốn ăn nhất thế giới này. Bởi vì em là một Ao
Oni kiêu hãnh và dũng mãnh chuyên ngấu nghiến con người. Cha em là ngài
Kichima, mẹ em là phu nhân Yoshina, anh trai ruột là Shin, em còn có một người
cha nuôi là Ishekarda. Em có rất nhiều bạn bè, Frorifel, Sion, Emila, Rufus, Zounan,
Yurii… Anh kể ngang đó được rồi chứ?” Light cười ấm áp rồi tiếp lời. Aina vẫn
còn khóc và run rẩy, cô bấu chặt lấy tấm áo của anh.
“Hãy gạt đi những giọt nước mắt không phải vì anh. Hãy nhìn
anh, gọi anh và cho anh thấy nụ cười tươi vui quen thuộc của em.”
Aina giờ lại đẩy mạnh Light ra. Cô lau nước mắt, mỉm cười
trong lúc bối rối.
“Đồ ngốc kia, em đang chờ anh nói ‘Anh yêu em!’ đó!”
Light quay lưng, anh giấu đi khuôn mặt của mình lúc này.
“Ngốc, chuyện đó sẽ không bao giờ xảy ra.”
(Bởi vì mình đã...)
“Em phải xin lỗi cha vì đã bị lừa bởi câu chuyện dở hơi đó,
dù đã đọc những câu chuyện hay vô cùng của ông.”
[Sao cậu không dùng năng lực của hắn? Cậu biết nó là gì rồi
mà, rất nhanh không phải sao?]
(Không thích.)
[Chả biết cậu có kiềm chế được mãi không, nhưng nếu cứ tiếp
tục hành trình cùng Frorifel, vật đánh đổi sẽ sớm trở về với cậu.]
“Anh nghe em nói khô--?”
“Sao cơ?!” Lời nói tự tuôn khỏi miệng Light, khiến Aina giật
mình.
“Sao vậy, đại ca?”
Tấm lưng anh run run, rồi anh cười trở lại.
“Vết thương đã lành và magia của anh đã trở lại. Ramiel sẽ dẫn
đường cho chúng ta, đi thôi!”
“… Vâng!” Cô nắm lấy tay anh và chạy theo ánh sáng của
Ramiel.
||Trò chơi kết thúc khi không có Boss!|| Hệ thống thông báo.
“Claire, chuyện này là sao?”
“Thì Boss vốn là Gano mà. Tôi đâu ngờ chúng tới được đây,
nên cũng không thêm thắt Boss khác, mà có định cũng không kịp. Chả qua là ăn
may thôi!” Cô ta lè lưỡi, nhún vai tỏ vẻ bất lực.
Anneli nghe xong chẳng phản ứng, nhưng rồi lao tới chỗ
Yli-Hallila và ghì chặt bà ta vào ghế. Bộ mặt giận dữ méo mó của ả trông xấu xí
thậm tệ khi lớp trang điểm đã bong tróc.
“Này, Anneli, hà tất bà phản ứng gắt thế?!” Claire vội kéo
cô ta ra.
“Nặng quá!” Mãi cô mới giật ả ra được.
“Bình tĩnh coi!” Claire thét lên rồi khựng lại khi thấy giọt
nước mắt chảy trên má Anneli.
“Ta không cho phép vận may rời bỏ ta. Cuộc đời ta đã chịu
nhiều bất công rồi. Ta luôn ganh tị với hạnh phúc của kẻ khác. Chỉ có vận may mới
cứu được ta. Ta lập khế ước với ma quỷ, cướp đoạt từ tay kẻ khác, mọi thứ đều
do Fortuna mang tới, thẳng những trò đỏ đen là nhờ Fortuna. Ta, ngay từ đầu, chẳng
có gì cả.”
Khi này, không gian bắt đầu thay đồi. Có gì đó khác thường
đang diễn ra.
“Nhìn xem, Anneli, thế giới này nghĩ gì về bà.” Claire nói với
giọng lạnh lùng.
Bên ngoài kia là những cặp mắt đang trừng trừng nhìn ả, họ
bàn tán xôn xao.
“Nếu họ nói đúng thì quý bà Anneli là người của Guinestain đến
để giết chúng ta?”
“Cô ta đã lừa chúng ta sao?”
“Đừng tin! Đó có thể là do Thị trưởng dựng nên để chia rẽ
quan hệ chúng ta!”
“Cậu nghĩ tại sao bà ấy không nói cho Vermillion biết và giết
Anneli, mà lại đối đầu với ả như thế? Vì bà ấy muốn chúng ta tự mình chứng kiến
và chấp nhận sự thật, muốn cho chúng ta thấy truyền thuyết về thành phố này. Điều
đó nghĩa là bà ấy không thể giữ nổi mạng mình sau này. Sao bà ấy phải liều mạng
vậy chứ?”
“Chứng cứ đã có. Thủ phạm cũng nhận tội, sao các người còn
mù quáng vậy chứ?”
“…”
“Cả họ cũng ruồng rẫy ta rồi, vậy thì ta sống còn nghĩa lý
gì.” Cô ta cầm cây quạt lên. “Ít ra hãy cho ta chọn cách chết, nan ‘Mạng sống’.”
Nhưng Claire đã giật lấy cây quạt.
“Lựa chọn của Fortuna sẽ thay đổi theo hoàn cảnh phải không?
Vậy hãy chết có ích trong câu chuyện của ta. Hãy tiêu diệt kẻ địch của chúng ta
đi!” Giờ thì Anneli bị cuốn vào vòng xoáy.
“Claire! Ta đã rất yêu thương ngươi, sao ngươi không hiểu?
NGƯƠI KHÔNG CÓ QUYỀN ĐỊNH ĐOẠT CÁI CHẾT CỦA TA!”
“Đi đi!” Cô bé ném cái quạt vào mặt ả và lựa chọn đã được định
đoạt: “Chết như một quái vật xui xẻo trong câu chuyện của Claire.”
“Mọi người đều thất vọng với một thủ lĩnh như bà.” Ánh mắt
cô ta đầy nỗi căm hờn.
Khi Light và Aina đang hướng tới lối ra thì Anneli trong
hình dạng quái vật lai tạp xuất hiện: Đầu và thân là của một con mèo đen, đôi
cánh quạ và đuôi của rắn chuông. Ả di chuyển một cách vụng về vì không quen. Rồi
ả cũng cố bắn ra những tia hủy diệt từ mắt, thở ra những hơi thở độc địa làm cỏ
cây hoa lá héo dần héo mòn. Quái vật của sự xui xẻo xuất hiện trong ngoại truyện,
kết cục của nó là bị ma pháp của nhân vật chính thanh trừ.
“Ả thật xui xẻo khi trò may rủi cuối đời lại cho ả một năng
lực bèo nhèo như vậy.” Light giơ tay lên.
“Đại ca, để em!”
Light gật đầu.
“Đừng giết ả.”
“Vâng!”
<Xoáy Nước> Một đòn trúng con quái nặng nề khiến nó
rơi xuống.
<Thanh Tẩy> Ánh sáng của Light bọc lấy ả và biến ả lại
thành người.
Lối ra đã ở trước mắt, họ hướng về phía ánh sáng kia với tâm
trạng khác nhau.
“Làm sao các ngươi… may mắn… đi thẳng đến đích…?” Anneli nói
như sắp trút hơi thở cuối cùng.
“Gian lận đó.” Light thở dài.
“Gì?! Thật sao?” Cô ả nói với giọng như đã lấy lại sức lực.
(Dĩ nhiên là khó tin khi Ứng Vương của Thánh Quang Vương lại
gian xảo như vậy. Ramiel chỉ bình thản nói: “Thánh
Kiếm tượng trưng cho chân lí, việc ta làm không thể sai.”)
Khi Anneli ở trên thuyền, Claire vội lấy khăn choàng của
mình để che lấy cơ thể của cô ta rồi quay đi.
“Thật tốt! Ta đã không chết khi lựa chọn không phải của ta.”
“Ta mới phải nói câu đó, khi ngươi khác với những kẻ bị hắc
hóa mà ta từng gặp.”
“Như thế nào?”
“Ngươi vẫn còn thời gian trước khi hoàn toàn đánh mất ý thức.
Hơn nữa, ngươi đã có ý định quay đầu khi muốn tự sát, nhưng quyết tâm chưa đủ mạnh.”
“Ta không biết nên nói cảm ơn hay không.”
“Khỏi cần. Ta chỉ muốn ngươi đền tội trước mặt mọi người,
hơn nữa ngươi còn phải trả con cho bà ấy.”
“Susanna làm ta bất ngờ đấy, hóa ra ngài lại để bọn họ gian
lận tự tung tự tác như vậy.”
“Vốn ta định đấu cờ công bằng, chính ngươi lại bày ra trò
này. Đã là trò may rủi, không thể theo ý mình. Nếu có thể dạy ngươi một bài học
thì âu cũng là điều tốt.”
Anneli cuối cùng lại bật cười buông xuôi.
“Vậy ít nhất cho ta thấy tương lai đã đổi thay thế nào.”
“Đây vẫn là hiện thực, thưa các quý cô.” Light cười nhạt.
“Hôm nay là ngày 10.” Aina giơ hai ngón tay múa múa trước mặt
hai con người kia.
“Sao thế được?!” Anneli và Claire đồng thanh.
(Ông già đã tính đến khả năng chúng sẽ thay đổi quá khứ. Song
dù thế nào chiến tranh vẫn diễn ra và tinh thần người dân sẽ được nâng cao sau
trận này, thế nên để vậy khỏi xáo trộn thời không. Chúng đã chuẩn bị tinh thần
bị luật trừng phạt, nhưng chúng ta không nên làm thế.)
“Ờ thì, bên Vermillion lo vụ này đấy. Dĩ nhiên là trước khi
ngươi đến Sevizio, bởi vì dân chúng vẫn ở đó nên ngươi đã không nghi ngờ.”
Light giải thích.
“Nghĩa là chúng ta đã thất bại ngay từ đầu sao? Thật thảm hại!”
Anneli thốt lên rồi cười cay đắng.
“Anneli sẽ đền tội với ngài, Susanna!” Cô ta cúi đầu.
Lúc Claire đang tính nhân cơ hội chạm vào quyển sách để chạy
trước thì Aina đã giật lấy. Claire nhìn lên rồi nhăn mặt lườm Aina.
“Ngươi là kẻ dám chê truyện của ta dở hơi!”
“Nếu so về độ sói lẫn tay nghề thì các ngươi không so được với
cha ta đâu.”
<Thủy Kính>
Aina dùng ma pháp đông một phần tóc của Claire trong tấm
kính và làm vỡ nó.
“Muốn sống thì đưa tất cả về hiện thực.” Cô cười nham hiểm với
Claire.
Claire sợ hãi, đọc thần chú đưa họ về hiện thực. Khi về đến,
họ đã được chào đón tưng bừng bởi người dân, hoa và băng rôn đều được rải đầy.
Họ nhìn thấy chiếc màn hình lớn trên tư dinh của Yli-Hallila đang chiếu hình ảnh
của họ. Claire và Anneli hiểu ra họ đã bị theo dõi như thế nào. Ngay sau đó thì
Aina đông họ trong tấm kính đề phòng hai người chạy trốn.
“Xin lỗi Thị trưởng Yli-Hallila. Tôi đã thất lễ trước ngài
(dù chính xác không phải tôi). Tất cả nhờ có kế hoạch của ngài.”
“Chiến lược gia của các cậu phải rất biết nhìn xa trông rộng
mới chấp nhận kế hoạch liều lĩnh của ta.” Bà ấy cười nhưng có chút buồn buồn.
“Phải, ông già của tôi rất tuyệt.” Light cười tự hào.
-----------------------------------------------------------------------------------------------------
Ở Kinh thành Hyvina, Evi và Gano đối đầu với Sion và Preto.
<Ngàn Mũi Kim>
“Cánh tay ta có thể cắt chúng!”
Từng mũi kim mọc lên hướng về phía hai kẻ kia, tuy nhiên
chúng lại bị Evi chẻ đôi khi đi qua vị trí của hắn. Vừa mới thở phào nhẹ nhõm
thì một luồng sáng đã phóng về phía chúng.
<Điểm Trí Mạng>
“Evi, cẩn thận!” Gano dùng thân mình đỡ đòn cho Evi.
“Không phải ngươi không di chuyển được sao?”
“Khi nghĩ cậu sẽ chết thì cơ thể tôi tự bung hết sức mà di
chuyển.”
“Tự nhiên thấy ghê quá, hai ngươi mau dừng không khí lãng mạn
này lại đi!” Sion lầm bầm nhưng rõ ý muốn hai kẻ kia nghe được.
“Claire sẽ giận lắm nếu thấy cảnh này, Gano nhỉ?”
“Phải, cô ấy sẽ giận nếu chúng ta thua!” Gano đứng dậy như
không còn gánh nặng nào nữa, vết thương của hắn cũng được chữa lành.
“…!” Sion trợn tròn mắt nhìn hắn.
Anh nhận ra lúc mãi để ý làm thế nào hắn đứng dậy được thì
Evi đã lẩm nhẩm cái gì rồi.
“Ngươi bất ngờ lắm sao? Ta đã tăng cho hắn rất nhiều sức mạnh
đó!” Evi vỗ vào cơ bắp của Gano.
(Xin lỗi nha, Claire. Nếu không phải gốc hắn chỉ có sức mạnh
chân tay thì ta đã chẳng phải biến đổi nguyên tác như thế này.)
Sion chỉ cười phì một cái rồi lại chuẩn bị tấn công.
(Năng lực “đổi trắng thay đen, biến không thành có”.)
<Tàng Hình>
Anh hòa mình vào không khí và Dramia cũng thế.
“Hắn có thể tàng hình sao? Vậy thì… Ta và Gano có thể thấy
sinh vật và vật chất tàng hình.”
Evi giúp hắn và Gano thấy được Sion và Dramia.
“Gano!”
Từ miệng hắn, ngọn lửa cực nóng được phun ra.
“Ngọn lửa diệt rồng đó, ngươi thấy sao?” Evi cười khoái chí.
Bọn hắn theo dõi thấy Sion rút một thứ gì đó bên hông và ném
đi. Đang nhăn mặt khó hiểu thì khi nhìn lại, một bóng đen đang dần hiện lên và
nuốt mất ngọn lửa đó.
“Hả?!”
Đó chính là Preto đã hồi phục nhờ bình máu Sion ném cho và đang
dùng kim đen của mình để hút máu Evi và Gano. Lần này, nó đã quấn lấy cái lưỡi
của Evi để hắn không thể nói.
“Ư… Ư!”
“EVI!”
<Tăng Trọng Lượng>
Sion đã tăng thêm trọng lượng cho đến khi Gano không còn chịu
nổi.
“Nghe đây hai tên Elite 12 của Guinestain, đồng bọn của các
ngươi đều đã thất bại, nên đã đến lúc các ngươi đầu hàng!” Tiếng nói của Frorifel
từ Oratori đã vang đến tận chỗ họ.
“Hự!” Tiếng nói bất ngờ làm Sion phải ôm tai.
(Ngươi nghĩ ta không lường trước được việc này ư?) Tiếng nói
của Evi văng vẳng trong đầu Sion.
(Thôi chết rồi!)
Cái lưỡi của Evi đang bị Preto siết chặt, nhìn như sắp bị
kéo đứt, cứ như thế cho đến khi cuộc đấu tranh tư tưởng này kết thúc.
“Ta biết chủ nhân giọng nói vừa rồi là ai, là ‘Công chúa của
ngươi’ nhỉ?” Evi cười nham hiểm.
“…” Sion chỉ lì mặt nhìn hắn.
“Ngươi theo đuổi cô ta cũng lâu rồi nhỉ, hình như là tám
năm. Chẳng có tiến triển gì à? Chán thật! Do ngươi quá kém hay cô ta quá khó
cưa? Nè, hay để ta giúp ngươi lấy tình cảm của cô ta nhé!”
“Cảm ơn ý tốt đó nhưng ta đây chả cần!”
“Suy nghĩ kĩ đi. Chỉ cần một câu của ta có thể đổi lấy hạnh
phúc cả đời cho ngươi, không tốt sao? Thực tế chút đi!” Hắn nhón chân lên để có
thể nói vào tai Sion.
Nhưng Sion đã bóp cổ Evi.
“Ta vốn là người rất thực tế. Ta đã hứa sẽ đường đường chính
chính cưa đổ cô ấy, nên không cần ngươi chen chân vào. À, ý ta là thuật thao
túng tâm thức của ngươi còn kém lắm!” Sion cười nham hiểm.
“AAAAAAAA!”
“Ư… Ư!”
“Hắn đã cạn magia rồi. Ngươi cũng đầu hàng đi, nhân sư.”
Sion thở dài một tiếng rồi nói.
Tiếng kêu từ tâm thức cho đến hiện thực của Evi làm Gano nhận
ra không còn đường nào cho chúng thắng. Khi thấy Evi gục xuống, hắn thét lên.
“AAAAAAAAAAAAAAAAA!” Sau tiếng thét, hắn cường hóa bản thân
để thoát khỏi Preto.
-----------------------------------------------------------------------------------------------------
“Gano này, tôi vừa nghĩ ra một năng lực rất tuyệt vời cho
anh! Tuyệt đối đừng sử dụng ở thế giới thật! Nếu anh chết thật thì không thể hồi
sinh như trong truyện đâu!”
“Vâng, tôi hứa.”
-----------------------------------------------------------------------------------------------------
“Đây là sức mạnh mà tôi hứa với cô chủ Claire sẽ không bao giờ
dùng nhưng… Evi, cậu là người quan trọng nhất với cô chủ Claire nên phải sống và
giúp tôi bảo vệ cô ấy!”
Cơ thể Gano tỏa ra một luồng magia màu trắng dày đặc như
sương mù. Hắn vươn tay ra để giữ lấy Evi. Evi dùng chút sức lực nhép miệng.
(Ga… no… Đừ…)
Rồi hắn ném Evi đi xa.
“ĐỪNG!” Bằng cách nào đó, Evi có thể hét được.
“GANO SẼ ĐOẠT LẤY CHIẾN THẮNG CHO MỌI NGƯỜI!”
Cơ thể hắn cứ thế lớn dần, dưới bộ lông trồi lên những tảng
đá lớn với biểu tượng của các loại ma thuật: Lửa, nước, gió, đất, ánh sáng,
bóng tối, băng, sấm, đá và thực vật. Làn sương ngày một dày hơn và che giấu sự
tồn tại của hắn.
Mọi người nhìn nó một cách ngỡ ngàng. Ishekarda đang tranh
thủ đi cứu hộ người dân cũng phải sửng sốt.
“Giờ thì làm sao tiêu diệt cái thứ quái dị này đây?!” Sion toát mồ hôi.
“Mọi người, nếu còn sức chiến đấu hãy về Hyvina ngay, giờ có thể dùng ma pháp dịch chuyển rồi!” Frorifel nói vào tai nghe.
(Nếu mình xuất chiến, họ sẽ phát hiện mình là Godine ngay!)
-----------------------------------------------------------------------------------------------------
Ở Paesa, Aster và Shara vội chạy đến cổng dịch chuyển.
“Nếu tiếp viện của chúng đến, chúng tôi giao cho ngài!” Aster nói với Salste trước khi đi.
“Đi đi, hãy bảo vệ an nguy của Hyvina!” Ông ta đáp lại họ trước khi phát hiện ra đoàn quân Homunculus.
“Chúng không chịu bỏ cuộc nhỉ?” Ông ta cười nhạt.
Light, Aina, Agnes và Sigvard cũng mau chóng về Hyvina.
-----------------------------------------------------------------------------------------------------
Ở Porhea, Yurii và Emila cùng lão tướng Blanck đang diệt viện quân Homunculus.
“Các ngươi nên sám hối đi, khi phải đến cái nơi rừng thiêng thú dữ này!”
Blanck cùng thuộc hạ dùng sự di chuyển linh hoạt để dụ quân Homunculus, rồi hàng loạt cái bẫy xuất hiện tiêu diệt chúng. Tuy nhiên những kẻ đến sau đã quen và vượt qua được.
“Hohoho, xem ra bẫy của rừng xanh không làm được gì chúng nữa.” Blanck cười nhạt.
“Xem móng vuốt siêu cấp của ta đây!” Emila cầm chân chúng.
“Tránh ra!” Yurii cảnh báo hai người kia lùi lại. “Medusa!”
Sự xuất hiện của Medusa chính là hồi kết cho chúng, tất thảy chúng bị hóa đá và vỡ ra thành bụi. Yurii và Emila đã không kịp về hỗ trợ, chính xác là không cần.
-----------------------------------------------------------------------------------------------------
Bất kể dùng ma pháp nào chúng cũng tan biến vào làn sương rồi ma pháp tương tự bật lại. Là năng lực của viên đá trên lưng con quái.
[Giá mà em giúp được nhưng năng lực của em cũng không có ích.] Alden thất vọng, nói từ bên trong viên ngọc lục bảo.
Frorifel lấy từ trong túi cây gậy bạc của Ali Zenbach.
“Toredelventgratis!” Không có gì xảy ra.
(Cây gậy bạc sẽ phản ứng vào lúc nguy cấp cùng đường. Nếu không có gì, nghĩa là vẫn còn cách cứu vãn!)
“Có ai nghĩ ra cách dẹp đám sương và phá mấy cục đá trên lưng nó chưa?” Sion mím môi rồi hỏi.
“Vẫn chưa…” Frorifel trả lời.
“Không cần đâu!” Một hiệp sĩ trong bộ giáp màu đỏ bóng loáng
xuất hiện từ nơi đâu, giáng xuống đất.
“Ngươi là ai? Từ đâu chui ra đấy?” Sion bất ngờ.
“Hôm nay các ngươi đã vất vả rồi nên ta sẽ dọn dẹp giai đoạn
cuối cùng giúp.”
“Hể?” Mọi người ở đó đang có cùng một cảm xúc.
Tay hiệp sĩ cầm thanh đại đao phóng về phía cái bóng con thạch
quái.
<Ngục Hỏa Diệm> Ông ta cắt vào bóng của con quái, rồi
các cột lửa từ nhát chém xuất hiện.
“Lửa thì vô ích thôi.” Đúng như Sion nói, nó phừng lên một
lúc rồi cũng tan vào làn sương.
Sau khi tung đòn, Xích Giáp Hiệp Sĩ dừng lại.
“Đó không phải ngọn lửa bình thường, mà là ngọn lửa của tâm
thức hắn. Hắn đang bị cầm chân bởi xung đột nội tâm. Chính hắn sẽ tự đào huyệt
chôn mình.”
“Cái…?!”
(Gano! Trở lại đây!)
(Không, cô chủ Claire! Tôi muốn đem về chiến thắng cho Ngũ Huyền
Sĩ! Tôi… tôi muốn gặp lại mọi người…)
“GAAAAAAAAAAAAAAAAAAA!”
Con quái vật vùng vẫy đau đớn trong ngọn lửa, quờ quạng lung
tung như cố bắt lấy ai đó, nhưng chẳng một ai đang tấn công nó. Sau khi ngọn lửa
tan biến, những viên đá cứ nứt dần, nó khuỵu xuống. Rồi nó dùng chút sức cuối
cùng nhắm về phía tay hiệp sĩ.
<Hiền Hỏa Cứu Rỗi> Chiêu thức của hắn đã đưa Gano về với
cát bụi.
“Cl… ai… re… tôi có… rất nhiều điều… chưa thể làm cho cô… thì
đã thất hứa… mất rồi…”
“Cô gọi chúng tôi về để thấy cảnh này à?” Light nói qua tai
nghe với biểu cảm ngạc nhiên.
“Magia của hắn rất mạnh!” Agnes nói về phía Xích Giáp Hiệp
Sĩ.
“Các ngài có quen hắn không?” Sigvard hỏi Frorifel.
“Chính tôi cũng không biết.” Frorifel trả lời.
(Có thể hắn là do Vermillion phái tới. Dù không thấy mặt,
nhưng đem lại cho mình một cảm giác quen thuộc.)
Vị hiệp sĩ kia nhanh chóng vụt biến mất trước khi mọi người
tới chỗ hắn. Ishekarda lại thở phào nhẹ nhõm.
Vậy là trận chiến kết thúc với chiến thắng thuộc về Welvarendo và nhóm Frorifel. Cuộc chiến khó nhằn này mới chỉ là bắt đầu, vẫn còn nhiều thử thách chờ đợi họ phía trước.
Nhận xét
Đăng nhận xét